Lúc Nam Cung Ngạo hôn cô, đẩy cô dựa vào phía sau, đụng đến ngăn tủ.
Đùng….
Một tiếng kêu, Lương Mộc Tình bị dọa sợ thấp mắt nhìn xuống.
Lương Tử Hành rất thanh tỉnh, chỉ cần một chút tiếng động cũng có thể kinh động đến nó, nó khẽ gọi một tiếng:
"Mẹ…."
Lương Mộc Tình nghe được giọng con trai, rất sợ nó thức dậy. Nếu nhìn thấy dáng vẻ hai người lúc này, biết giải thích thế nào đây?
Hai tay cô ôm đầu Nam Cung Ngạo, sau đó lắc lắc đầu với anh, anh nhanh chóng quay đầu với Lương Tử Hành.
"Tiểu Hành, mẹ ở đây, con ngủ đi."
Lương Tử Hành trở mình:
"Mẹ cũng đến ngủ đi, ngủ với con."
Nghe được giọng nói giòn giòn của nó, tim Lương Mộc Tình khẽ run lên. Trải qua chuyện này, đáy lòng nó hẳn là không có cảm giác an toàn, cho nên muốn cô ngủ cùng nó.
"Được, mẹ đến ngay đây."
Cô nhanh chóng vỗ vỗ Nam Cung Ngạo, cái miệng anh còn không nhàn rỗi, cô nhỏ giọng nói:
"Chờ ngày mai được không? Tiểu Hành vẫn ở đây."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com