Đợi người hầu rời đi, Băng Khối liền bước đến bên cửa sổ, nhìn tình hình bên ngoài.
"Không có ai canh gác."
Bọn họ vốn tưởng rằng sẽ có người canh gác ngoài cửa, nếu như bọn họ muốn chạy trốn thì cũng có cơ hội.
Dương Quang đang cởi quần áo: "Anh, em thấy bà ta bắt chúng ta tới đây là thật sự chỉ muốn làm ông nội kia vui vẻ. Nếu bà ta không hại chúng ta, chúng ta cũng không cần quá căng thẳng."
Dương Quang là người rất lạc quan, trong lòng cậu chỉ có người tốt không có kẻ xấu.
Cho nên cậu bé lúc nào cũng có tấm lòng tốt, còn Băng Khối thì không như vậy, có thể do là anh cả, suy nghĩ nhiều hơn. Cho nên cả người phải gánh vác rất nhiều chuyện, tâm sự cũng rất nhiều.
Băng Khối luôn nhìn địa hình, sau đó đều vẽ lại.
Băng Khối cởi quần áo ngồi vào trong bồn nước nóng lớn, nhắm hờ mắt lại nghỉ ngơi, thực ra ngồi trong xe cả đêm rồi, rất mệt, lúc này cậu bé rất buồn ngủ.
. . . . . .
Support your favorite authors and translators in webnovel.com