Lúc nghĩ như vậy, tâm trạng cô sẽ đỡ hơn, sắp 3 tháng rồi nhưng bụng của cô vẫn phẳng, cô hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của đứa trẻ.
Nhưng cô biết, nó đang nằm trong bụng cô, ngày một lớn lên.
Lúc Angela cùng bố và anh trai về tới nhà thì trời đã muộn rồi, vào phòng thì thấy Mạc Thanh Yên cùng Lệ lão thái thái ngồi nói chuyện trong phòng khách.
Bé chạy qua đó: "Mẹ Tiểu Yên, hôm nay ba Tiểu Tuyệt bị tiêm nhưng không khóc, mẹ xem ba có giỏi không?"
Mạc Thanh Yên khẽ nhíu đôi mày, anh bị tiêm? Lẽ nào xuất hiện tình trạng bất thường, cô sốt ruột, đứng dậy chạy về hướng cửa, kéo Lệ Đình Tuyệt, nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Khuôn mặt anh tú của Lệ Đình Tuyệt thoáng hiện nét cười, anh kéo cô vào lòng, ôm rất chặt.
"Tiểu Yên, em nhớ anh đến vậy à?"
Mạc Thanh Yên biết anh có ý gì, cô trừng mắt nhìn anh.
"An An nói anh phải tiêm, chỗ nào không khỏe sao?"
Lệ Đình Tuyệt thấy dáng vẻ sốt ruột của cô, cười nhẹ một tiếng.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com