Lương Mộc Tình nhìn anh sắp tức giận. Nếu cô cố chống đối chắc chắn anh sẽ trói cô lại, đem đi kiểm tra. Bây giờ cô phải từ từ xoa dịu, anh thích mềm không thích cứng.
Cho nên cô phải dỗ dành anh, không được làm phiền anh.
Lương Mộc Tình đi đến trước mặt anh, dựa vào ngực anh. Con người Nam Cung Ngạo nheo nheo lại, dường như đang hưởng thụ, thả lỏng cả cơ thể.
Cô mềm mại dựa vào anh. Loại cảm giác này thật thỏa mãn, thỏa mãn hơn tất thảy mọi thứ.
Anh chỉ muốn một mình cô, nhưng tại sao ông trời lại không công bằng như thế? Lại khiến bọn họ có trái tim giống nhau, lại cố tình để một trong hai được sống.
Cảm giác bất lực thế này, Nam Cung Ngạo bị dày vò một lần tận mấy năm.
Lương Mộc Tình tựa vào lồng ngực ấm áp của anh, cảm thấy an tâm. Cô âm thầm nói thầm trong lòng với cục cưng.
"Cục cưng, đây là ba con, nhớ kỹ, cái ôm của ông ấy rất ấm áp. Về sau mẹ mất rồi, con phải thay mẹ chăm sóc ba, có nghe không?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com