Mạc Thanh Yên không nhịn được cười ra tiếng: "Haizz, sao em thấy anh càng ngày càng giống một đứa trẻ vậy."
Nhưng nhìn dáng vẻ làm nũng của anh, cô lại mềm lòng, lại đút tiếp. Anh ăn rất vui vẻ, cũng xiên đồ ăn trong đĩa của mình đút cho cô.
Bữa sáng trở nên rất ấm áp, trong mắt hai người chỉ có nhau, cô cười thật ngọt ngào, cầm khăn lau miệng cho anh.
Lam Vũ Điệp nhìn hai người yêu thương nhau như thế, tự đáy lòng cũng dâng lên sự ấm áp.
Bà là một người không có được hạnh phúc, nhưng con trai của bà thật hạnh phúc, vậy là đủ rồi, hi vọng họ vẫn mãi hạnh phúc đến mãi về sau.
Một nhà ngồi máy bay đến Lâm Thành, sau khi xuống máy bay, đám người Nguyên Thành đã chờ sẵn ở lối ra. Nhìn thấy bọn họ đi ra, lập tức chạy đến đón, những người khác nhận hành lý, cùng nhau trở về nhà cũ của Lệ Gia.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com