webnovel

Lương Tiên Sinh, Anh Thật Biến Thái

Chồng cũ cùng tình nhân rắp tâm lên kế hoạch giết chết, tàn độc ném xác Ngôn Phi xuống núi sâu hòng phi tang. Trước khi chết, Ngôn Phi vốn là một thiếu nữ mềm yếu, nhu nhược, răm rắp nghe theo lời chồng, an phận chăm sóc, phục tùng hắn đến mù quáng. Sau khi chết thảm, Ngôn Phi may mắn trọng sinh về đúng thời điểm hai ngày trước khi đám cưới của cô cùng Mạc Tề Ngọc diễn ra. Cô dâu lên kế hoạch phá đám cưới, hủy bỏ hôn ước, khiến mặt mũi cùng danh dự của Mạc Tề Ngọc trở thành trò hề trước mặt toàn bộ quan khách cấp cao. Chỉ là... Ngôn Phi không hề hay biết, sống lại lần này, cuộc đời cô đột ngột va phải một “cậu em trai” đào hoa, phong lưu, là em trai trên danh nghĩa của Mạc Tề Ngọc – Lương Trương Thành. Anh điên cuồng theo đuổi cô, tìm đủ mọi cách trói buộc tưởng chừng như “biến thái”, tất cả chỉ vì muốn người con gái đặc biệt này phải ở bên cạnh mình, nhất định không được phép rời. Vẻ ngoài phong lưu đa tình, ăn chơi trác táng, ý chí tiến thủ bằng “không” chỉ là vỏ bọc ngụy trang hoàn hảo được Lương Trương Thành khoác lên bao năm. Thân phận thực sự ẩn giấu, sói đầu đàn đội lốt cừu non, âm thầm đem toàn bộ Mạc gia cùng ân oán kinh thiên dần dần hạ màn. "Gu đàn ông của tôi phải thật chững chạc, trưởng thành, là đỉnh núi phong vĩ che nắng, che mưa cả đời cho tôi. Đứng cách xa hai mét tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi hương nam tính. Cậu em, cậu làm được không?" "Ồ, không vấn đề gì! Chị chỉ việc trêu hoa ghẹo nguyệt, làm bất cứ điều gì chị thích. Cuộc đời này, tôi yêu chị là đủ!"

JiMin13_ · Urban
Not enough ratings
5 Chs

Chương 01: Cô bị chồng cũ giết chết

"Đừng rời xa em!"

"Im! Tôi đã cho phép cô mở miệng hay chưa, hả?!"

"Anh không thể tàn nhẫn với em như thế được. Em là vợ của anh, là vợ hợp pháp của anh đấy!"

Ngôn Phi vòng tay ôm lấy hai chân dài thẳng tắp của chồng, nước mắt mặn chát tuôn rơi lã chã. Ngược lại với tâm trạng đau đớn kịch liệt của cô, sắc mặt Mạc Tề Ngọc lại lạnh đến kinh tâm hồn phách. Hắn bĩu môi cười khẩy, lạnh lùng hất tay Ngôn Phi, làm cô ngã chúi ra phía sau.

Đầu óc cô lập tức xây xẩm, làn da trắng ngần xuất hiện những đường da bong tróc rỉ máu. Ngôn Phi khóc không ra hơi, ấp úng kêu gào khẩn khoản:

"Phía dưới... là vực sâu! Em không muốn chết!"

"Anh Ngọc, em chờ hết nổi rồi!"

Đứng bên cạnh Tề Ngọc là Hiểu Miêu, bồ nhí của hắn, đồng thời cũng là bạn thân duy nhất của Ngôn Phi. Sau khi hai kẻ tội đồ này dám giở trò chim chuột lén lút, ngang nhiên phản bội Ngôn Phi, chúng lại tàn nhẫn bày ra âm mưu hòng hại chết cô để bịt miệng.

Vì tin tưởng, Ngôn Phi ngây ngô nghe lời, dốc cạn ruột gan phục vụ chồng và chăm chút cho cuộc hôn nhân màu hường. Ai dè, quay đi ngoảnh lại, cô xót xa bị đâm một vố hết sức đau điếng.

Ngôn Phi là con gái bảo bối duy nhất của nhà họ Trịnh danh giá. Trước khi Trịnh Viên mất vì bạo bệnh, lo lắng con gái ở lại không có ai nâng niu chăm sóc liền tự ý tìm cho Ngôn Phi một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối. Người đàn ông "xuất sắc" được ông chọn lại là con trai cả Mạc gia, Mạc Tề Ngọc.

Dựa vào vị trí phó giám đốc tập đoàn sản xuất ô tô danh tiếng, học vị tri thức cao vút, Mạc Tề Ngọc thành công chinh phục tình yêu của Ngôn Phi. Nào ngờ, chỉ sau đúng hai ngày cha vợ qua đời, thái độ của hắn thay đổi một lúc ba trăm sáu mươi độ. Từ một người chồng mẫu mực và tri thức, lịch lãm, Mạc Tề Ngọc bắt đầu bóc tách bộ mặt rắn rết, luôn luôn kiếm cớ động tay động chân, sơ sẩy một chút liền đánh vợ không thương tiếc.

Ngôn Phi cắn răng chịu đựng đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, hết mực cung phụng chồng hòng mong hắn thay đổi. Nhưng mục đích của cuộc hôn nhân này, đối với Mạc Tề Ngọc chỉ có thể là hai từ "tài sản" và "tài sản".

Mạc Tề Ngọc thành công giở trò, hưởng lợi toàn bộ gia sản Trịnh Viên để lại. Chờ khi hồ sơ ký kết đàng hoàng, hắn lật mặt nằng nặc đòi ly hôn với vợ để rước bồ nhí Hiểu Miêu về nhà.

"Tớ có thai rồi. Cha của đứa bé... là anh Ngọc!"

Hiểu Miêu cúi đầu nhìn xuống Ngôn Phi, bàn tay vô thức xoa lên trên chiếc bụng thon nhỏ. Đứng bên cạnh cô ta, Tề Ngọc vòng tay ôm lấy người tình, cười tới nỗi híp cả hai mắt. Càng ngắm Hiểu Miêu rồi lại nhìn về phía người vợ hợp pháp của mình, Tề Ngọc càng thêm chán ghét cực độ.

"Trên giường thì như khúc gỗ, ở nhà lì lì như con câm. Ngôn Phi à Ngôn Phi, cái bản mặt này của cô khiến tôi rất chán ghét!"

Dứt lời, Tề Ngọc lạnh lùng kéo lê Ngôn Phi gần tới vị trí mép vực. Phía dưới là màn đêm sâu hoắm, không biết điểm dừng nằm ở đâu. Gió lạnh rít qua vành tai Ngôn Phi, khiến cô bất giác rùng mình sợ hãi. Cô không khóc được nữa bởi hai mí mắt sớm đã sưng húp. Đôi tay gầy guộc vẫn bám chặt lấy ống quần Tề Ngọc, lắc đầu van xin:

"Ly hôn cũng được, để lại cho anh hết tiền bạc cũng được. Nhưng chỉ cầu xin anh đừng giết chết em!"

Những lời nói khẩn khoản này của cô đều trở nên cực kì vô nghĩa với Tề Ngọc. Hắn đã quyết định dấn thân vào con đường nhuốm máu này, hà cớ gì lại rút lui?

Hai mắt Tề Ngọc sáng quắc. Hắn nghiến răng nghiến lợi, mở to miệng hét lên chửi mắng:

"Đi chết đi! Xuống suối vàng đoàn tụ với lão già họ Trịnh đi!"

Phốc...

Cùng theo tiếng hét, cả người Ngôn Phi bị đẩy thật mạnh ra phía sau bờ vực. Hai tay cô chấp chới trên không, muốn bấu víu lấy bất kì một vật nào đó để tìm đường sống nhưng chẳng thể có được. Khoảnh khắc rơi thẳng xuống vực, Ngôn Phi biết cuộc đời của cô sẽ chấm dứt tại đây.

Nỗi cừu hận hóa dâng trong đôi mắt rực lửa, biến sự sợ hãi kinh hoàng thành uất hận khủng khiếp.

"Mạc Tề Ngọc, kể cả phải trở thành cô hồn dã quỷ, tôi sẽ bám theo anh, ám anh đến tận lúc chết!".

Sáng hôm sau, Mạc Tề Ngọc đem theo bộ mặt sầu bi, buồn bã tuyên bố với toàn bộ người thân cùng giới báo chí, rằng vợ yêu của hắn là Trịnh Ngôn Phi xấu số qua đời. Màn hình trình chiếu cảnh Tề Ngọc đưa tay lau nước mắt, cắn chặt môi trả lời cuộc phỏng vấn từ phía nhà báo. Nguyên nhân cái chết của Ngôn Phi được công bố là do trầm cảm sau khi sảy thai, dẫn tới quyết định đau lòng: nhảy vực tự sát.

.....

"Con bé vẫn chưa tỉnh lại sao?"

Phía cuối giường ngủ màu be tinh tế, một người đàn ông tuổi ngoài sáu mươi đang lo lắng hỏi han bác sĩ, nét mặt hết mực buồn bã. Vị bác sĩ tắt máy đo nhiệt độ, nhẹ nhàng khuyên nhủ:

"Trịnh tiểu thư bị cảm lạnh, sốt nhẹ, chỉ cần nghỉ dưỡng vài ngày sẽ khỏe lại ngay. Ông Trịnh đừng quá lo lắng!"

Nghe vậy, Trịnh Viên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hai ngày nữa lễ cưới của Ngôn Phi và Tề Ngọc sẽ diễn ra, vậy mà cô lại bị ốm, nằm ngủ mê man hơn một ngày nay. Chờ sau khi bác sĩ ra về, Trịnh Viên bèn nhấc máy, quay số của Tề Ngọc gọi tới trao đổi. Nghe tin vợ sắp cưới bị ốm, Tề Ngọc hết sức hỏi han, vội vàng nói:

"Chờ kết thúc cuộc họp con sẽ tới ngay. Cha để ý tình trạng sức khỏe của cô ấy giúp con nhé!"

Tiếng động ồn ào xung quanh làm Ngôn Phi giật mình tỉnh giấc. Mi mắt cô nặng trĩu, cảm tưởng mỗi lần gắng gượng mở mi, hai mắt cô dính chặt vô cùng khó khăn. Đầu óc Ngôn Phi quay cuồng, đau tới tê buốt, hình ảnh rơi thẳng xuống vực sâu lạnh lẽo vẫn hiện lên một cách rõ ràng trong trí óc của cô.

Chết tiệt! Khốn khiếp thật, Mạc Tề Ngọc!

Ngôn Phi nắm chặt lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi mở choàng mắt. Ngay khi thị giác được giải phóng, tiếp xúc với ánh sáng dịu êm tỏa ra từ chiếc đèn ngủ trong căn phòng nhỏ quen thuộc, Ngôn Phi liền há hốc miệng, kinh ngạc tới mức toàn thân phút chốc cứng ngắc. Chuyện... chuyện quái quỷ gì xảy ra thế này?

Cô không tin vào những gì xảy ra trước mắt, run run quan sát khắp một lượt cơ thể của mình. Chẳng hề có bất kì vết thương nào cả! Hơn nữa, địa điểm mà Ngôn Phi đang nằm lại chính là phòng ngủ của cô. Chẳng phải Ngôn Phi đã chết thảm vì rơi xuống vực đó sao? Vậy thì những gì đang xảy ra trong phòng này... rốt cuộc là gì?

Cạch...

Cửa phòng được đẩy ra. Người đến là ông Trịnh Viên, cha ruột của Ngôn Phi. Sức khỏe của ông ngày càng yếu dần, cách vài phút lại ho lên sặc sụa. Nhìn thấy con gái đã tỉnh, ông vô cùng mừng rỡ, vội vàng đặt tay lên trán cô nói nhỏ:

"Ơn trời! Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi! Cha còn nghĩ cho tới khi buổi lễ thành hôn diễn ra, sức khỏe của con vẫn còn chưa hồi phục nữa kia!"

"Cha... cha đang nói gì vậy? Con đang ở đâu thế này?"

Ngôn Phi vẫn chưa hoàn hồn, lắp bắp nhìn cha mình. Được một lần nữa gặp lại ông, cô mừng rỡ tới trào nước mắt, suýt chút nữa đã lao ra khỏi giường mà ôm chầm lấy ông.

Nghe con gái hỏi một câu thừa thãi, ông Trịnh Viên bèn ngồi xuống bên cạnh Ngôn Phi, mỉm cười giải thích:

"Con đang ở nhà chúng ta. Hai ngày nữa, hôn lễ của con và Tề Ngọc sẽ được cử hành. Ngôn Phi, sức khỏe con không tốt nên tinh thần chưa kịp ổn định đó!"

Ngôn Phi còn nghĩ mình nằm mơ. Nhưng khi nhìn thấy vết hằn đeo nhẫn cưới ở trên ngón áp út của mình sau ba năm kết hôn cùng Tề Ngọc, cô dần dần hiểu ra vấn đề. Ngôn Phi quả thực đã chết, chết thảm là đằng khác. Nhưng may mắn thay, ông trời quả thực rủ lòng thương xót cô thật rồi!

Ngôn Phi trọng sinh về thời điểm hai ngày trước khi diễn ra đám cưới, được sống lại thêm một kiếp. Cô nắm chặt ga giường, ánh mắt dịu dàng bỗng hóa tàn độc, căm hận đay nghiến trong đầu:

"Mạc Tề Ngọc, Vương Hiểu Miêu, đi chết đi!"