"Ừ… Chỉ có mấy thằng cuồng tự sướng như anh mới làm được trò này thôi." Thiên Nga nói: "Chỉ dựa vào một chút suy luận chưa có tính xác thực, đã hành động cực kỳ mạo hiểm như vậy…"
"Không phải thế… Thật ra, chỉ cần suy nghĩ kĩ càng, anh cũng có thể hiểu được hành động của tôi mà." Phong Bất Giác trả lời: "Tình huống ngay lúc đó là… Tôi vốn không biết có bẫy rập giữa không trung hay không, tôi chỉ hoài nghi là có thôi… Như vậy, có hai con đường bày ra trước mắt tôi. Một là tiếp tục ở lại mặt đất, nghĩ cách ứng phó với mối đe dọa mình đã biết. Còn con đường thứ hai là nhảy lên trên, đối mặt với mối đe doạ mà mình không biết, cũng chưa chắc có tồn tại hay không."
Khi nói đến đây, anh Giác đã giải cứu được nửa người của Atobe, khiến anh ta biến thành trạng thái lơ lửng nửa người trên tấm lưới. Nhân cơ hội này, Phong Bất Giác thuận thế trở lại mặt đất, sau đó lại nhảy lên tiếp (thời gian lơ lửng của Đạp Hư cũng có hạn), đi sang nửa bên khác của Atobe.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com