webnovel

Kẻ Du Hành Thời Không

“Từ đây mở đầu một cuộc hành trình dài của kẻ du hành thời không”

Meltea · Fantasy
Not enough ratings
3 Chs

Chương III: Trở Về

"Mekikudo, dậy đi! Hôm nay cô sẽ bắt đầu học đấy!"

"Học...Hôm nay là thứ hai ạ mẹ?" Nghe thấy tiếng gọi, tôi hỏi bằng một giọng ngái ngủ.

"Mẹ? Cô bị ngớ ngẩn à? Tôi là Kohaku!! Hừ!"

"Ko...Kohaku?" Tôi nhắc lại cái tên đó với cảm giác thấy vừa quen vừa lạ.

Mình nghe thấy cái tên này ở đâu rồi ấy nhỉ? Rõ ràng là mình chưa từng nghe thấy nó.

Dù cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng tôi nghĩ: Nếu hôm nay đúng là thứ hai thì phải dậy đi học thôi, mình đã cố gắng để không đi học muộn bảy năm, không lẽ năm nay lại làm nên một vết bẩn cho cả con đường học tập. Hy vọng mẹ đừng lừa mình để bắt mình làm việc nhà là được... Nhưng mà mẹ không bao giờ gọi mình là "Mekikudo", ngày hôm nay mặt trời mọc ở phía tây à?

"Me..."

"Dậy rồi nè..."

Cơ thể của tôi rung rung, tôi ngồi dậy nhưng hai mắt vẫn còn nhắm tịt, không muốn mở ra, khi tôi mở mắt ra và ngồi thẳng lưng thì có một vật gì đó giống một quả bóng lông màu trắng lăn xuống dưới giường. Mắt tôi vẫn chưa thích nghi với ánh sáng mặt trời rực rỡ đang chiếu vào.

Cái sinh vật bông xù kia bám chân lên chăn, leo lên giường nhìn tôi bằng cặp mắt lớn của nó.

"Cuối cùng cô cũng chịu dậy, mau ăn điểm tâm rồi đến gặp Seimei đại nhân đi!"

"Sei...mei?"

Tôi như bừng tỉnh khi nhận ra những cái tên kỳ lạ đó không thể được nói ra từ miệng mẹ tôi. Trên bụng tôi có một cái gì đó giống như một cục bông lớn, tuy không quá nặng nhưng đó là một sinh vật sống. Khi nhìn thấy sinh vật đang ngồi trên bụng mình, tôi mở to hai mắt.

"Á... Con chó biết nói!!"

Tôi giật mình, ném chăn sang một bên. Sinh vật kia do cơ thể to lớn của tôi lúc nãy còn ngồi im, không chịu nhúc nhích bỗng giật một cái, đứng bật dậy khiến nó lăn qua bên tôi ném chiếc chăn sang.

"Cái cô này... Tôi không phải chó, tôi là hồ ly!!!" Cái sinh vật đó vừa lăn vừa giận dữ kêu lên.

Thì ra đó không phải là mơ, tôi đã thật sự xuyên không vào trò chơi. Vậy cái người tự xưng là Âm Dương Sư đó đúng là người thật rồi.

Khi tôi ra ngoài đã thấy một nam nhân và một cô bé ngồi ở bàn chờ tôi tới dùng điểm tâm, tôi đảo mắt nhìn quanh vài lần. Cái đình viện lớn thế này còn khuya mới tìm ra được nhà vệ sinh, tôi không thể làm quen với cuộc sống ở Nhật Bản thời đại này. Vì biết chắc mình có lục tung cái thành này cũng chưa chắc đã tìm ra cái bồn cầu và bồn rửa mặt có vòi nước, có lẽ còn chả có bàn chải và chắc chắn là không có kem đánh răng, tôi tự nhắc mình:

"Đây là nhà người ta, không phải khách sạn. Đây là thời Heian, không phải thời hiện đại..."

Tôi giơ ngón tay lên nhìn nó, thở dài rồi quay sang nhìn chủ nhân của đình viện, và hỏi anh ta:

"Ưm... Âm...À nhầm, sư phụ, ta muốn hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy ạ?"

"A! Kagura, ngươi dẫn cô ấy đi nhé?"

"Vâng" Cô bé được gọi là Kagura ấy đáp lại người, đứng dậy và nói: "Tỷ tỷ, đi theo ta"

Trong lúc đánh răng bằng ngón tay, tôi vô tình cắn phải nó. Đau chết mất, ngón tay mình gãy chưa nhỉ? Khó khăn thật, giá mà kịp mang theo ít đồ dùng quan trọng hoặc không thì cũng mang được con heo bông đi chứ.

Tôi đang thầm than phiền trong đầu, giờ thì ngẩng đầu lên mà than thành lời: "Tôi muốn trở về!"

Một tia sáng loé lên khiến tôi chói mắt, hai mắt tôi nhắm chặt lại. Tôi kêu lên: "Aaaa!"

Khi mở mắt ra tôi đã thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc. Là phòng của tôi!

Tôi quay sang bên cạnh và bắt gặp một cục bông hồng hào đáng yêu, tôi ôm chặt con heo bông và kêu lên: "Chị về rồi!"

Chờ chút đã! Tôi không hay đi chơi lung tung, nếu tôi đột nhiên biến mất thì người thân của tôi sẽ phải lo lắng lắm. Tôi chưa bao giờ rời khỏi nhà lâu như vậy mà không phải do bố mẹ dẫn đi, tôi đã không có mặt ở đây ít nhất là nửa ngày đấy. Đang lo lắng không biết phải giải thích với cha mẹ ra sao, tôi đảo mắt quanh phòng và nhìn lên chiếc đồng hồ có ghi ngày và giờ. Tôi bỗng nhận ra: "Mình mới rời khỏi đây mười phút!"

Như vậy có nghĩa là thời gian trong trò chơi khác với thời gian ngoài đời thực, một ngày trong trò chơi bằng mười phút ở thế giới thật.

Dù sao thì có cho tiền tôi cũng không quay lại cái trò chơi đó đâu! Vừa bật máy lên tôi đã tìm ngay ứng dụng mang tên 「Onmyoji VN」và gỡ cài đặt ngay lập tức.

Những ngày sau đó lại tiếp tục chuỗi ngày nhàm chán vô tận mà những ngày này cho tôi cảm giác ngày nào cũng như ngày nào.

Bỗng trong tôi nảy ra ý tưởng điên rồ –– Hay là quay lại nơi đó nhỉ?

Không đời nào! Nếu ta quay lại đó thì chẳng khác nào tự tìm đến cái chết. Làm đệ tử của Âm Dương Sư có nghĩa là sẽ phải chiến đấu với yêu quái, mà như vậy thì chắc chắn chưa đánh tôi đã thua. Tôi sẽ không quay lại đâu!

Trong giờ nghỉ giải lao, một đám học sinh tụ tập ở bàn tôi, xì xào bàn tán chuyện gì đó với đứa con trai ngồi cùng bàn tôi. Không biết vì lí do gì mà ba năm học cấp hai tôi đều có một quãng thời gian phải ngồi cạnh tên nhóc này. Người ta nói "Bất cứ ai mà bạn gặp lại nhiều lần đều có ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của bạn và bạn cũng vậy, bạn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ", tôi không phản đối ý kiến này bởi nó thật sự không có lấy nửa gam giả dối. Tôi chỉ là có một mối quan tâm đặc biệt, tôi đã tự hỏi nhiều lần rằng: "Rốt cuộc tôi nợ tiền hay giết người thân của cậu ta trong kiếp trước mà vẫn chưa tha cho tôi? Tôi chỉ muốn tách xa khỏi cậu ta thôi mà"

Tôi gọi nó là Đanh, đó là từ viết tắt tên thật của đứa con trai ngồi cùng bàn với tôi. Tôi rất ghét nó và không thích gọi nó bằng tên thật. Đanh là một học sinh giỏi, nó học giỏi hơn tôi rất nhiều. Tôi biết tôi không có tài năng gì, có lẽ cô giáo chủ nhiệm nghĩ nếu để tôi ngồi chung bàn với người tài giỏi hơn thì tôi sẽ cố gắng hơn. Tôi bị xếp vào cùng lớp với những kẻ tôi không bao giờ có được cơ hội đứng ngang với vị trí của họ, tức là những học sinh giỏi. Đừng hiểu nhầm, tôi không ghét Đanh vì nó học giỏi, mà đương nhiên tôi ghét nó vì cái tính của nó. Nếu chỉ học giỏi thôi thì tôi sẽ chỉ hơi ghen tị giống như cảm xúc tôi có đối với lớp trưởng, thậm chí còn có chút ngưỡng mộ, nhưng Đanh muốn tôi ghét nó cơ nên nó phải tỏ ra khó ưa trước mặt tôi mới chịu.

Tôi đang nằm gục mặt xuống bàn, vô tình nghe được chuyện Đanh và đám bạn cùng lớp nói với nhau.

"Con An như con điên ấy, lúc nào cũng ngớ ngớ ngẩn ngẩn như người mất hồn. Ai nói câu gì thì đần mặt ra nhìn, cái mặt đã xấu lại còn có vấn đề nữa"

"Tao cũng ghét nó. Người thì béo như lợn mà lại thêm đầu óc không bình thường ấy"

Ra là vậy. Lại là chuyện này.

Quen rồi, tôi thấy chẳng có gì cả bởi vì đây là lời của tên đó nói! Bình thường thì bị nói xấu tôi sẽ khóc luôn, không phải vì sợ hay gì mà là vì giận, có lẽ là tôi rất yếu trong việc kiểm soát cảm xúc của mình.

Cậu ta luôn cười đùa trước bất cứ câu nói nào của tôi dù là đúng hay sai. Tôi biết rằng ngay cả khi lời nói của tôi có lí hay rất nghiêm túc thì cũng không được cái lớp này tôn trọng, đây là điều khiến tôi ghét nhất ở lớp tôi – học sinh không coi ai ra gì. Một hai ngày rồi cả ba năm đều bị nói xấu, tôi không quen mới lạ. Ban đầu là vì ngoại hình xấu xí, rồi vì điều này mà tôi chẳng còn được ai coi trọng. Mọi âm thanh, hành động tôi do tôi làm ra đều trở thành trò đùa của họ.

Sống cùng những kẻ như vậy, chẳng nhẽ tôi lại yêu cuộc sống này sao? Tôi không muốn chết vì quá buồn, mà tôi cũng chẳng muốn chết. Tôi muốn được rời khỏi cái thế giới này, nên mới tò mò cái gọi là「thế giới bên kia」có tồn tại không hay những kiếp sau chỉ đơn giản là nhiều kiếp trùng sinh. Đám người kia dù miệng nói không kì thị người có ngoại hình không đẹp nhưng lại thể hiện qua biểu cảm và hành động, tôi đã quá chán những kẻ như vậy.

Có lẽ những người trong trò chơi đó không giống họ? Tôi có nên thử quay lại nơi đó một lần nữa không?

Tối hôm đó, tôi ngồi tải lại Âm Dương Sư. Chờ cập nhật lâu thật, tôi suýt mất bình tĩnh thì đúng lúc đó lại vào được game. Khi tôi ấn vào dòng chữ「Vào game」, một ánh sáng chói mắt toả ra, bao chùm căn phòng. Khi tỉnh dậy, tôi đã thấy mình xuất hiện trong nhà vệ sinh ở đình viện của cái người kia. Tôi nhìn cảnh vật trước mặt và kêu lên:

"Quay về thì cũng phải xuất hiện hoành tráng một chút chứ!"