webnovel

Chương 52: Toà thành quỷ dị.

Chương 52: Toà thành quỷ dị.

Sau hơn bốn canh giờ ngụp lặn dưới đáy Hồ Tĩnh Lặng cuối cùng Triệu Thường Côn cũng phát hiện ra lối vào của động ngầm.

Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La tiến vào động ngầm, mò mẫn hơn nữa canh giờ trong những lối đi tối om và dài loằng ngoằng.

Cả hai đi đến trước một cổng thành cao đồ sộ chôn chặt vào hai bên vách đá, bên trên một bảng hiệu bằng đá to lớn đã nứt gãy bởi sự an mòn của thời gian, dòng chữ khắc trên đó cũng đã phai mòn nhưng vẫn có thể đọc được.

Trên đó ghi bốn chữ, Vạn Cổ Yêu thành.

"Thường Côn, ta cảm thấy nơi này rất quỷ dị, nó phảng phất một loại yêu khí khiến ta cảm thấy rất khó chịu..."

Mộc Phiến La nhíu mày nhìn vào cổng thành, nói.

"Không phải yêu khí mà là tử khí..."

Triệu Thường Côn gương mặt cũng hiện lên ngưng trọng.

Luồng tử khí này khiến hắn cảm thấy bất an.

"Tử...tử khí sao...?"

"Ừm... bên trong chắc chắn có rất nhiều người chết, chúng ta nên cẩn thận..."

Mộc Phiến La gật đầu.

Nhưng khi Triệu Thường Côn định đẩy cửa thành để tiến vào trong thì bàn tay hắn chạm phải một màn chắn, vô tình kích hoạt một xung chấn.

Bành!

Triệu Thường Côn lập tức xoay người kích hoạt màn chắn hộ giáp che chắn cho cả hai.

Xung chấn lan rộng ra khắp động, cả hang động rung chuyển dữ dội, đất đá hai bên vách nứt ra rơi xuống.

"Lại còn có cả màn chắn hộ thành?"

Triệu Thường Côn nhăn mặt, tay phải nắm chặt nấm đấm, vận khí lực.

"Để ta xem xem cái màn chắn này cứng đến mức nào!"

"Khoan đã!"

Mộc Phiến La vội ngăn Triệu Thường Côn lại.

"Ta và ngươi chỉ mới chạm nhẹ vào màn chắn mà đã kích hoạt xung chấn mạnh như thế, nếu ngươi dùng sức phá nó, nếu không phá được e là...cái hang động này sẽ không chịu nổi đợt xung chấn tiếp theo đâu..."

Triệu Thường Côn liền thả lỏng tay.

Lời nói của Phiến La không phải là không có lý, cố gắng dùng sức để phá màn chắn này, nếu như không thể phá vỡ nó ngược lại cả hai có thể bị chôn sống ở nơi này.

"Chắc chắn phải có cách gì đó để vào được bên trong..."

Mộc Phiến La mò mẫn vách đá xung quanh, tay nàng đặt lên một phiến đá nhẵn nhụi nằm sát bên vách động, lập tức phía trước màn chắn phát sáng hiển hiện lên một vài dòng chữ lờ mờ.

"Muốn chạm vào nàng nhưng không thể

Nhập mộng tương sầu đến trăm năm

Thành Đế thành Tiên ta nào muốn

Phải lòng mong muốn có cố nhân

Là gió là trăng thôi giấc mộng

Uyên ương Hồ Điệp mãi chia lìa"

Mộc Phiến La nheo mắt đọc lên bài thơ.

"Đây có thể là chìa khóa giúp chúng ta có thể vào bên trong..."

Triệu Thường Côn tay nâng cằm suy đoán.

"Không cần phải đoán, đó chính là chìa khoá để phá vỡ phong ấn bảo vệ Vạn Cổ Yêu thành"

Hệ thống lên tiếng.

'Nhưng ta đọc đi đọc lại vẫn không thấy gì khác biệt cả.

Nó đơn giản chỉ là một bài thơ tình mà thôi...'

"Haiz...chủ nhân thử ghép những chữ đầu ở mỗi câu lại xem"

Hệ thống gợi ý.

Triệu Thường Côn nghiêng đầu, lẩm bẩm.

"Muốn...Nhập...Thành...Phải...Là...Uyên ương...?"

Đùa hay gì đấy?

Gương mặt Triệu Thường Côn trở nên đặc sắc khi phát hiện ra ý nghĩa của bài thơ.

'Cái tên Vạn Cổ Yêu Đế kia đầu óc hắn là có vấn đề à?!!'

Triệu Thường Côn trong lòng gào thét lên.

"Thường Côn, ngươi làm sao đấy?"

Phiến La ở phía trước, quay lại nhìn biểu cảm khá lạ của Triệu Thường Côn, hỏi.

"Ta...ta vừa tìm được cách...để vào bên trong thành..."

"Thế thì mau chóng tiến hành đi thôi"

"À thì...cách thì có... nhưng mà..."

Triệu Thường Côn gãi gãi đầu, ấp úng.

"Rốt cuộc là có hay không có cách mà ngươi cứ ấp úng thế?"

Mộc Phiến La tỏ ra ngốc trệ.

"E hèm!"

Triệu Thường Côn gằn giọng, chậm rãi giải thích.

"Cách để có thể vượt qua màn chắn này được ghi rõ trong bài thơ kia, ngươi cứ thử ghép những chữ đầu tiên lại với nhau thì sẽ rõ..."

Mộc Phiến La quay lại nhìn chằm chằm vào bài thơ.

Giây lát sau biểu cảm trên gương mặt nàng giống y như của Triệu Thường Côn vừa nãy.

"Ngươi thấy sao?!"

"Chuyện này...

Chẳng lẽ không còn cách nào nữa hay sao?"

Phiến La ngượng nghịu.

"Tin tưởng ta không?"

Triệu Thường Côn đưa tay về phía Phiến La, hỏi.

Tin!

Tất nhiên là nàng tin hắn.

Nhưng mà bản thân nàng lại cảm thấy lo sợ một điều gì đó sẽ đến.

Nàng là Yêu, Triệu Thường Côn là Người, xưa nay Người và Yêu vốn đã rất cách biệt, vốn đã không thể nào chung một đường, đừng nói là yêu nhau, ở cạnh nhau.

Dù cho có thể nhưng pháp tắc của Tam giới không để điều đó xảy ra.

Nàng không hề sợ sự trừng phạt đến từ Thiên giới, nhưng còn Triệu Thường Côn thì sao?

Hắn chỉ là một con người bình thường, liệu có thể chống lại quy luật của Thiên giới, chống lại cái pháp tắc của Tam giới không?

Nàng rụt rè, bàn tay bỗng dưng trở nên trở nên do dự.

Cảm thấy Phiến La có chút đắn đo, Triệu Thường Côn liền rút tay lại, trực lôi ra Sát Thiên Ma Hoàng kiếm.

"Đã thế thì để ta chém nát cái màn chắn hộ thành này vậy!"

"Dừng lại!"

Phiến La lập tức ngăn Triệu Thường Côn lại trước khi hắn triệu hồi ra Sát Thiên Ma Hoàng kiếm.

"Thiếp... thiếp tin...chàng..."

Nàng cúi gầm gương mặt đỏ rần của mình xuống, tay đưa về phía Triệu Thường Côn.

Thường Côn mỉm cười nắm lấy tay Phiến La.

Cả hai chầm chầm bước tới màn chắn, khẽ chạm vào nó.

Lần này không hề có xung chấn phát ra.

Cả hai cứ thế xuyên qua màn chắn hộ thành, đẩy cánh cửa lớn của Vạn Cổ Yêu thành tiến vào trong.

Két...

Cánh cổng hé mở, liền một luồng khí tức lạnh lẽo đến rợn người ùa về phía cả hai.

Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La nheo mắt lại, cánh tay che đi gương mặt.

Thân thể Phiến La run lên bần bật, khẽ nép sát sau lưng Thường Côn.

"Thường Côn, luồng tử khí này khiến cho thiếp cảm thấy ớn lạnh..."

Thường Côn nắm chặt tay Phiến La, giọng ôn nhu nói.

"Nàng cứ nép sau ta..."

Phiến La khẽ gật đầu.

Mị Yêu vương, Mộc Phiến La, đường đường là một Tà chủ của Yêu giới, tính khí ngang tàng, không sợ trời không sợ đất, nay chẳng khác nào một con mèo con ngoan ngoãn, rụt rè nép sau lưng đi theo Triệu Thường Côn.

Cả hai đi vào bên trong Vạn Cổ Yêu thành.

Vì nằm phía dưới mặt đất nên Vạn Cổ Yêu thành không hề có ánh sáng, mọi thứ xung quanh đều là tối đen như mực

Triệu Thường Côn tay cầm bó đuốc, tay còn lại nắm lấy tay Mộc Phiến La, lần mò giữa khung cảnh tối tăm rợn người ấy.

Trên con đường chính rộng lớn, hai bên là những ngôi nhà, những hàng cây, những con hẻm nhỏ, tất cả đều sập xệ, tan hoang, nứt gãy, rêu phong và rễ cây bám đầy, có chỗ còn che mất cả lối đi.

Không một bóng người.

Cũng không có một tia sự sống nào ở xung quanh ngoài những cái cây già cỗi.

Khung cảnh ma mị, tiếng gió rít thổi qua những tán cây, kèm theo đó là tử khí dày đặc khắp xung quanh, cứ như thể cả hai đang tiến vào địa ngục.

"Lão lão có nói với ta, năm xưa Vạn Cổ Yêu Đế dịch chuyển cả Vạn Cổ Yêu thành cùng dân chúng của nó xuống mặt đất.

Đáng lẽ ra chúng ta phải thấy thứ đó chứ?"

Mộc Phiến La lên tiếng hỏi.

Giọng nàng tuy nhỏ nhưng lại khá vang ở một nơi trống trãi và hoàn toàn yên tĩnh như thế này.

"Nàng đang nói đến thứ gì?"

Triệu Thường Côn hỏi lại.

"Chàng không thấy kỳ lạ hay sao?

Vạn cổ Yêu thành ngàn năm trước là kinh đô của Yêu giới, dân chúng trong thành chắc chắn phải là rất nhiều.

Bọn họ tất cả đều bị dịch chuyển xuống dưới đây, tách biệt với thế giới bên ngoài.

Nhưng nãy giờ chúng ta đã đi được khá xa và chưa hề thấy một cái xác hay bộ xương nào cả..."

"Nàng nhìn thử xem"

Triệu Thường Côn ngón tay chỉ lên phía trên.

Phiến La ánh mắt dõi theo ngón tay hắn, nhưng chẳng có gì ngoài bóng tối.

"Thiếp chẳng nhìn thấy gì cả..."

"Là không gian!

Chúng ta là đang ở dưới mặt đất, nhưng không gian bên trên lại rất rộng lớn, không khí cũng là đặc quánh.

Nếu như ta đoán không lầm thì toàn bộ Vạn Cổ Yêu thành được bao bọc bởi một màn chắn, giống như màn chắn mà chúng ta chạm phải khi nãy.

Màn chắn này ngăn không cho bất cứ thứ gì vào hay ra Vạn Cổ Yêu thành, kể cả không khí.

Điều này có thể giải thích vì sao chổ này tử khí lại dày đặc đến vậy.

Có lẽ yêu nhân trong thành chết đã rất lâu, đến xương cốt cũng tan rã, và phần hồn không thể siêu thoát mới dẫn đến xuất hiện tử khí..."

Triệu Thường Côn giải thích.

"Thế tại sao lại có gió thổi ở đây?"

Mộc Phiến La ngốc trệ hỏi.

"Đó là điều mà ta băn khoăn nãy giờ...

Chắc chắn còn có một lối nào đó quanh đây dẫn ra bên ngoài..."

"Vậy chúng ta rốt cuộc là đang tìm kiếm thứ gì?"

"Thứ mà ta đang tìm là..."

"Hắc...hắc...hắc..."

Triệu Thường Côn còn chưa kịp nói hết câu thì một tiếng cười ghê rợn, cổ quái và kéo dài vang lên phía sau khiến cho cả hai giật thót mình quay lại.

Triệu Thường Côn rọi ánh đuốc lên phía trên tán cây, hai mắt cố xác định cái thứ vừa phát ra tiếng cười quỷ dị kia.

Cả hai người gương mặt hiển hiện lên ngưng trọng khi nhìn vào thứ đang ngồi vắt vẻo trên tán cây âm u.

Một bóng đen gầy nhom, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng về phía Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La.

"Vậy rốt cuộc...là chúng ta...đang tìm...thứ gì...?"

Nó lặp lại y chang lời Mộc Phiến La nói trước đó với một giọng điệu quỷ dị rợn tóc gáy.