Chương 248: Trả ngươi một món nợ.
"Cuồng Chiến Đế, ngươi xác định là muốn ngăn cản bản tọa cứu người?"
Vương Nhất Tự thanh âm trầm xuống, tay nắm chặt Như Ý Kim Cô bổng, hỏi.
Gương mặt bốn nương tử của Vương Nhất Tự cùng Long Hân Di và ba đệ tử lập tức hiển hiện lên ngưng trọng khi biết được danh tánh của tên thanh niên trước mặt.
Hắn là Cuồng Chiến Đế, là một trong Thập Đại Đế, là một trong những kẻ mạnh nhất ở Thiên giới.
Trong cả bọn thì Mộc Phiến La là người lo lắng nhất.
Đây là lần thứ hai nàng đối mặt với tên này, lần trước là ở Yêu giới cách đây mấy trăm năm.
Lần đó, phu quân của nàng đã cùng hắn đánh nhau một trận long trời lở đất.
Tuy hắn đại bại trong tay Vương Nhất Tự, nhưng thực lực của hắn là không thể nào xem thường được.
Nếu như xảy ra giao tranh ở chỗ này thì sẽ rất bất lợi.
"Hahaha..."
Cuồng Chiến Đế cười lớn.
"Ta không hề muốn đối đầu với ngươi, nhưng đã nhận lệnh từ Thiên giới, không thể không làm!
Có điều...ngăn cản ngươi không phải ta, mà là bọn chúng!"
Cuồng Chiến Đế chỉ tay về đám Thiên tướng.
"Dựa vào bọn chúng?"
Vương Nhất Tự nhíu mày.
"Liệu có thể ngăn cản bản tọa?"
"Không!
Bọn chúng vốn không thể!
Nhưng bọn chúng có thể kéo được một chút thời gian..."
Vừa dứt lời, Cuồng Chiến Đế nhảy lên cao, vòng ra sau lưng đám người Trương Tố Tố.
"Ngươi có thể giải quyết đám Thiên tướng, sau đó cứu nữ nhân ấy!
Nhưng còn những người này thì sao?"
Cuồng Chiến Đế kiêu ngạo hỏi.
"Ngươi sẽ chọn cứu một người hay cứu tám người?"
Vương Nhất Tự nhăn mặt.
Ba đệ tử Thương Sơn phái liền lấy ra vũ khí, đứng đối diện Cuồng Chiến Đế, che chắn cho bốn sư nương.
Long Hân Di cũng thủ thế, gương mặt nàng hiện lên căng thẳng.
Nàng, cho dù có là Long Hoàng đi chăng nữa thì cũng không thể nào đối mặt được với một Đại Đế.
"Vô liêm sỉ!"
Vương Nhất Tự gằn giọng.
"Phu quân, không cần lo cho bọn thiếp, mau cứu Minh Anh tỷ..."
Trương Tố Tố lấy ra Thiên Ma Cầm, nói lớn.
Hoa Vi Nghi cùng Liễu Doanh cũng triệu gọi ra Thanh Thanh và tiểu Mãng.
Thanh Thanh vừa xuất hiện, liền thì triển một kỹ năng Thổ hệ.
Mặt đất dưới chân đám người bỗng rung chuyển dữ dội, các tầng đất đá bỗng chốc trồi lên, tạo thành một khu vực rộng lớn.
Hoa Vi Nghi lo sợ mọi người sẽ bị đánh rơi xuống vực nên đã ra lệnh cho Thanh Thanh tạo nên một khoảng sân rất rộng, đường kính lên đến gần trăm thước.
"Cũng có chút khả năng a!"
Cuồng Chiến Đế tặc lưỡi.
"Nhưng liệu tám người các ngươi cùng hai con thú có thể chống lại ta sao?"
Đúng là không có cơ hội chống lại!
Đứng trước mặt cả bọn là hàng thật giá thật một trong Thập Đại Đế.
Đừng nói là tám người, cho dù tám trăm người cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Nhưng là, phải kéo dài thời gian, càng lâu càng tốt, cho đến khi Vương Nhất Tự cứu được Triệu Minh Anh.
Cho đến lúc đó, nhất quyết phải cầm cự!
"Sai rồi, không phải là tám người, mà là mười người!"
Chung Quỳ cùng Serbes xuất hiện trong vòng tròn trận pháp.
Chung Quỳ tiểu yêu cầm trên tay một cây roi dài phảng phất lửa.
Serbes cũng biến thành dạng thú nhân, nhìn chằm chằm Cuồng chiến đế.
"Cuồng chiến đế?
Một đối thủ rất đáng để giao đấu a!"
"Giao lại cho mọi người!"
Vương Nhất Tự nói lớn, sau đó nhảy lên đối đầu với mấy ngàn Thiên tướng.
Cuồng chiến đế cụng hai găng tay vào nhau, khiêu khích.
"Đến đây!"
Trương Tố Tố liền vận thân pháp nhảy lùi ra phía sau, lập tức khởi động màn chắn hộ giáp cho cả nhóm, Hoa Vi Nghi, Liễu Doanh, tiểu Mãng, Chung Quỳ, Trương Tấn cùng lui về sau, bảo vệ cho nàng.
Mộc Phiến La, Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt, Long Hân Di, Serbes cùng Thanh Thanh lao đến đối mặt với Cuồng Chiến Đế.
Hoa Vi Nghi liền thi triển một loại trận pháp.
Phía dưới chân Cuồng Chiến Đế lập tức xuất hiện một vòng tròn trận pháp, trọng lượng đè nén xuống hắn liền gia tăng lên gấp hai mươi lần.
Cuống chiến đế hừ lạnh một tiếng chẳng buồn bận tâm đến trận pháp dưới chân, lao đến chỗ đám người.
"Băng Hoa Bạo Vũ!"
Lục Thiên Cầm liền thi triển ra kiếm thuật.
Hàng trăm đạo kiếm khí hàn băng vun vút lao đến Cuống chiến đế.
Bên cạnh, Âu Dương Kiệt cũng vác RPG lên vai, khóa mục tiêu.
Đùng!
Viên đạn lao vun vút đến.
Cuồng chiến đế liền đưa hai tay lên đón đỡ.
Bành!
Hắn bị vụ nổ hất văng ba bốn bước, nhưng không hề bị một vết xước nào.
Keng!
Keng!
Trăm đạo kiếm khí liền sau đó chém bồi tới người Cuồng chiến đế, nhưng cũng không hề gây ra một vết xước nào trên bộ giáp của hắn.
Bành!
Serbes, Long Hân Di cùng Mộc Phiến La đột nhiên xuất hiện sau lưng Cuồng Chiến Đế, vận toàn lực tung quyền, tung chưởng, đem hắn đánh văng ra bảy tám thước.
Lợi dụng thời cơ đó, Thanh Thanh liền thi triển thuật.
Mặt đất rung chuyển, tạo thành từng lớp đất, bám lấy thân thể Cuồng chiến đế giữ hắn nằm yên tại chỗ.
Bành!
Một viên đạn lại lao đến chổ Cuồng Chiến Đế nổ tung.
Nhưng là, Cuồng Chiến Đế đã biến mất, chổ đó chỉ còn lại một hố đất mà thôi.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt Thanh Thanh, một quyền đánh bay Thanh Thanh ra xa mấy mươi thước, trước sự ngơ ngác của đám người.
Phải nói, Thanh Thanh kích thước không hề nhỏ, phải dài đến bảy mươi tám mươi thước, nhưng chỉ một quyền của tên Cuồng Chiến Đế này đã dễ dàng đánh bay Thanh Thanh ra xa, mà hắn vẫn chưa dùng hết lực.
Thanh Thanh ăn trọn một quyền, văng ra xa, toàn thân không cử động, liền bất tỉnh tại chổ.
"Thanh Thanh!!"
Hoa Vi Nghi lo lắng gọi to nhưng Thanh Thanh không hề đáp lại.
Nàng sau đó liền vận khí lực gia cố cho trận pháp trọng lực.
'Lúc này không phải lúc để lo lắng!
Đối phương là Đại Đế, phải thật tập trung!
Nhưng mà... trọng lực bây giờ đã lên đến hai mươi lăm lần mà hắn vẫn có thể tự do di chuyển thế sao?'
Hoa Vi Nghi khó khăn suy nghĩ.
Liễu Doanh cùng tiểu Mãng liền lập tức thi triển thuật trị thương lên Thanh Thanh.
"Nghi tỷ đừng lo, để muội trị thương cho Thanh Thanh!"
Lục Thiên Cầm vung Ỷ Thiên Kiếm chém xuống chổ Cuồng chiến đế.
Bang!
Cuồng Chiến Đế một tay đỡ lấy kiếm, trực vận quyền đánh vào Lục Thiên Cầm.
Âu Dương Kiệt cùng Serbes cũng bằng nhanh nhất lao đến.
Âu Dương Kiệt ôm lấy tay hắn ghì xuống.
Serbes thì vận hết lực lượng đấm vào sau lưng hắn.
Long Hân Di cũng lao đến ghì tay còn lại xuống.
Chung Quỳ lúc này cũng xuất hiện, roi quấn lấy người Cuồng Chiến Đế ghì chặt.
Trọng lực đè lên hắn lúc này đã lên đến ba mươi bảy lần.
Cuồng chiến đế nhăn mặt, cố vùng ra, nhưng đám người bằng hết sức lực ghì chặt hắn lại.
"Mị Yêu Cuồng Trảo!"
Mộc Phiến La vận yêu khí từ phía xa tung ra một chưởng đầy uy lực hoá hữu hình thành một bàn tay yêu nhân với móng vuốt nhọn hoắc lao vun vút đến chỗ Cuồng Chiến Đế đang bị ghì chặt.
Chung Quỳ, Serbes, Long Hân Di cùng Âu Dương Kiệt tập trung hết mức, chưởng pháp của Mộc Phiến La sắp chạm đến liền cả bốn người lập tức nhảy ra xa né tránh.
Oành!
Mị Yêu Cuồng Trảo đánh trực tiếp vào Cuồng Chiến Đế gây ra một vụ nổ lớn, khói bụi bay mù mịt.
Nhưng mà, khi khói bụi vừa tiêu tán, ánh mắt cả bọn liền trở nên hoang mang.
Cuồng Chiến Đế, hắn vẫn đứng đó, thân thể hoàn toàn không hề bị thương một chút nào, đến ngay cả bộ giáp của hắn còn không trầy xước lấy một vết.
'Làm sao có thể...?'
'Cho dù thực lực của hắn có mạnh... nhưng mà chưởng vừa rồi...là Yêu Thánh đỉnh phong toàn lực xuất ra...làm sao mà...?'
'Chết tiệt, tên này...quá mạnh...'
Cả đám hiện lên hoang mang suy nghĩ.
Nhưng mà...
Rắc...
Rắc...
Lục Thiên Cầm lợi dụng thời cơ Cuồng Chiến Đế đang bị ghì chặt khi nãy liền thi triển ra hàn băng khí tức, chưởng pháp của Mộc Phiến La vừa đánh tới thì hàn băng cũng lan theo phía sau, hàn băng khí tức lan nhanh đến lập tức băng phong nữa phần thân dưới của Cuồng Chiến Đế, không cho hắn có thời cơ vùng vẫy.
Tách...tách...
Cuồng Chiến Đế nhanh chóng bị băng phong toàn thân chỉ trong chớp mắt.
Nhưng chỉ trong một giây sau đó lớp băng dần nứt ra.
Lục Thiên Cầm nhíu mày, vận khí lực gia cố cho lớp băng.
'Phải ráng cầm cự!
Phải ráng giữ chân hắn!
Chưởng môn, người hãy mau chóng giải cứu cho sư nương!".
Trong lúc đó Vương Nhất Tự bay lên không, đối mặt với mấy ngàn Thiên tướng.
Đám Thiên tướng liền cầm kiếm lao đến chỗ hắn.
Vương Nhất Tự quét ngang Như Ý Kim Cô bổng xuất ra một đạo kình lực đem vài trăm tên Thiên tướng đánh văng ra xa, giáp trụ vỡ nát.
"Cùng lao đến đây!"
Vương Nhất Tự hét lớn, vung Như Ý Kim Cô Bổng đánh xuống, lại một đòn hạ hơn trăm tên.
Vương Nhất Tự bộc phát ra ngùn ngụt khí tức, hắn muốn bằng nhanh nhất hạ đám Thiên tướng này để đến chỗ Triệu Minh Anh.
Hắn bây giờ đang rất là gấp!
Phía dưới kia, nương tử hắn, Long Hân Di, Serbes, Chung Quỳ, và ba đệ tử đang phải cố chống chọi với một tên Đại Đế hòng kéo dài thời gian cho hắn.
Nhưng chắc chắn sẽ không được lâu!
Nếu như hắn không tranh thủ thời gian, nếu như cứ kéo dài thì cái giá phải trả sẽ rất đắt.
Hắn biết rõ Cuồng Chiến Đế mạnh đến nhường nào!
Và, chuyện làm hắn lo lắng không phải chỉ có thế!
Từ lúc đến đây, hắn đã để ý đến viên Lục Minh Thạch lơ lửng trước mặt Triệu Minh Anh.
Sinh khí trong viên bảo thạch hiện tại chỉ còn vài tia yếu ớt, đoán chắc sẽ không thể giúp Triệu Minh Anh cầm cự được bao nhiêu thời gian nữa.
Bang!
Bang!
Bang!
Chỉ trong chưa đầy một phút, số lượng Thiên tướng đã giảm hơn một nữa.
Nhưng bọn chúng vẫn cứ lao lên ngăn cản Vương Nhất Tự.
Bọn chúng vốn là linh hồn, không phải sinh vật sống, bọn chúng không biết sợ hãi là gì.
Bang!
Bang!
Bang!
Vương Nhất Tự thi triển thân pháp, lướt đến, vung gậy liên hồi.
Đám Thiên tướng cũng giảm sút nhanh chóng.
Chỉ chưa đầy năm phút, mấy ngàn Thiên tướng đã bị Vương Nhất Tự quét sạch.
Vương Nhất Tự từ phía trên, phóng Như Ý Kim Cô Bổng cắm sâu xuống giữa thềm đá.
Như Ý Kim Cô Bổng chợt biến cao lên hơn mười thước.
Vương Nhất Tự cũng từ từ hạ xuống thềm đá.
Chân hắn vừa chạm xuống nền đá liền bầu trời phía trên vần vũ mây đen kéo đến, ánh chớp xuất hiện giật liên hồi.
Vạn Lôi Tru Tiên trận lập tức khởi động.
Ầm...ầm...ầm...
Hàng trăm ánh chớp hướng Vương Nhất Tự mà đánh xuống, nhưng tất cả điều bị Như Ý Kim Cô Bổng hấp thụ sau đó truyền thẳng xuống đất.
"Ra đây!"
Vương Nhất Tự triệu hồi Hỗn Mang Hoang Trùng, âm trầm ra lệnh cho nó.
"Phá kết giới này cho bản tọa!"
Vương Nhất Tự và Triệu Minh Anh chỉ còn cách nhau một lớp màn chắn kết giới, chỉ một mà thôi!
Yêu trùng liền bắt đầu ăn kết giới, nhanh chóng khoét rộng ra một lỗ lớn đủ để một người bước qua.
Vương Nhất Tự lấy ra một thanh kiếm từ trong không gian giới chỉ, liền bước qua lớp màn chắn kết giới.
"Sư tỷ...ta tới cứu ngươi đây..."
Vương Nhất Tự cầm Lăng Yên kiếm chặt hết mấy sợi xích đang trói tay Triệu Minh Anh, thân thể nàng liền đổ ập xuống nền đá, không một chút sức lực nào.
Vương Nhất Tự, hắn vì sao không sử dụng đến Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, đơn giản vì hắn không muốn làm tổn thương đến Triệu Minh Anh.
Ầm....
Cùng lúc này, Cuồng Chiến Đế bộc phát ra khí lực phá vỡ băng phong, đem bọn người Thương Sơn phái hất văng ra xa.
Mộc Phiến La, Lục Thiên Cầm, Serbes, Âu Dương Kiệt, Long Hân Di bị hất văng ra mấy mươi thước, miệng phun ra một ngụm máu.
Năm người chật vật đứng dậy.
Hắn quá mạnh, không thể giữ lâu được nữa.
Chưởng môn, người mau chóng cứu sư nương ra đi.
Cuồng Chiến Đế hung hăng lao đến chỗ năm người, quyền pháp khủng bố trực tung ra.
Oành!
Cuồng Chiến Đế trong lúc lao đến chợt phát hiện có người xuất hiện đánh lén liền xoay người, đôi găng tay che phía trước người đón đỡ đòn tấn công bất ngờ, hắn sau đó bị hất văng ra hơn hai mươi thước, nhưng vẫn là bình yên vô sự, không có chút bị thương nào.
Hắn nhăn mặt nhìn kẻ vừa mới xuất hiện.
"Há lại có lý đó?!!
Đến chỗ của lão nương, ức hiếp con dâu và đám đệ tử của nhi tử lão nương?!!
Mặc kệ ngươi là Đại Đế hay Nhị Đế, muốn chiến, để lão nương tiếp ngươi!!!"
Mạnh Bà đứng đó, vũ khí trên tay hình dạng như một cái thìa bằng gỗ dài gần hai thước chống xuống đất, cả giận quát thẳng vào mặt Cuồng Chiến Đế.
Đứng phía xa, Diêm La Vương gương mặt hiện lên đặc sắc, khoé miệng giật giật.
Diêm La Vương là muốn lên tiếng ngăn Mạnh Bà lại, nhưng không dám.
Mạnh Bà, đang là nộ khí xung thiên, khí giận bừng bừng bao quanh, có cho Diêm La Vương thêm một cái mạng thì lão nhân gia cũng không dám lên tiếng mà cản ngăn.
"Nghĩa mẫu..."
"Chủ mẫu..."
"Thái sư mẫu..."
Đám người gương mặt hiện lên mừng rỡ gọi Mạnh Bà.
"Đừng sợ, có lão nương ở đây đừng hòng có tên chết tiệt nào dám ức hiếp các ngươi!"
Mạnh Bà gằng giọng, ánh mắt rực lửa ném thẳng ánh nhìn về phía Cuồng Chiến Đế.
Cuồng Chiến Đế gương mặt nhăn lại nhìn về phía Diêm La Vương, âm trầm hỏi.
"Diêm La bệ hạ, chuyện này là thế nào?
Ngươi chẳng phải đã nói là sẽ không nhúng tay vào việc này hay sao?"
Cuồng Chiến Đế, hắn sau khi đón đỡ một đòn kia của Mạnh Bà hai tay liền cảm thấy đau buốt.
Hắn là đang trang bị trên người Xích Sắc Chiến giáp, hai tay đeo Hoàng Kim thủ, bộ chiến giáp này so về sức phòng thủ thì chỉ xếp sau Huyết Sắc Chiến giáp của hắn năm xưa.
Ấy vậy mà chỉ đón đỡ một đòn mà hai tay hắn lại đau buốt đủ thấy được lực lượng mà Mạnh Bà bộc phát ra mạnh khủng khiếp đến nhường nào.
Nếu là như vậy, chẳng lẽ Mạnh Bà còn mạnh hơn cả Đại Đế hay sao chứ?
Không!
Thực ra Mạnh Bà không hề mạnh!
Nếu so về tu vi cảnh giới thì Mạnh Bà thực lực chỉ ngang với Võ Thánh mà thôi, tính ra còn yếu hơn Mộc Phiến La.
Nhưng đó là khi ở Nhân giới!
Còn đây là Minh giới!
Từ thuở xa xưa, từ lúc Tam giới vừa hình thành, Thiên đạo xuất hiện, phân chia Tam giới thành nhiều giới vực nhỏ, mỗi giới vực đều chịu áp chế của thiên địa chi đạo do Thiên đạo đặt ra.
Ví như ở Nhân giới, sẽ không có kẻ nào tu vi cảnh giới đạt đến Võ Đế mà còn có thể ở lại, hoặc là phi thăng lên giới vực cao hơn, là Thượng giới, hoặc là phải tự áp chế tu vi cảnh giới của bản thân, nếu không sẽ bị vạn lôi đánh chết.
Minh giới cũng chịu tác động của thiên địa chi đạo, nhưng lại khác hoàn toàn với những giới vực khác.
Từ lúc Minh giới hình thành, Thiên đạo đã chỉ định cho Diêm La Vương và Mạnh Bà cùng nhau cai quản chuyện sinh tử của toàn bộ sinh linh ở Tam giới, nghiêm cấm bất cứ kẻ còn sống nào đặt chân đến Minh giới nếu như không có sự cho phép của Diêm La Vương và Mạnh Bà, đây cũng chính là lý do mỗi lần Vương Nhất Tự đến Minh giới thì Mạnh Bà đều ra tận nơi để mà dẫn đường.
Và bên cạnh đó, thiên địa chi đạo áp chế lên Minh giới đặt ra hạn chế cho tất cả những kẻ ở trong phạm vi Minh giới, chỉ cần Diêm La Vương còn Phán Quan ấn trong tay, Mạnh Bà còn cầm Phân Canh Thìa, thì ở Minh giới, cả hai là vô địch.
Đúng vậy, thứ vũ khí mà Mạnh Bà đang cầm lúc này chính xác là một cái thìa dùng để phân chia canh.
Công việc của Mạnh Bà ở Minh giới chính là nấu canh và phân chia cho những vong hồn được dẫn dắt xuống Minh giới để bọn chúng quên đi toàn bộ ký ức của kiếp trước mà đi đầu thai chuyển kiếp, và món canh đó được gọi với cái tên Canh Mạnh Bà.
Nhưng dần dà Mạnh Bà đã chuyển giao công việc này lại cho đám âm binh với một lý do rất là hợp lý.
"Lão nương dù sao cũng là người có thực lực mạnh thứ hai ở Minh giới, há lại suốt ngày cắm đầu cắm cổ vào chuyện nấu canh cho cái đám vong hồn chết tiệt đó hay sao?!!"
Và thế là việc nấu canh cho vong hồn hoàn toàn giao lại cho đám âm binh.
Đây chính là lý do, dù thực lực không mạnh, nhưng Mạnh Bà vẫn có thể dễ dàng đánh lui được một Đại Đế khi đang ở Minh giới.
"Là con mắt nào của ngươi nhìn thấy trẫm nhúng tay vào vậy?
Trẫm từ nãy đến giờ vẫn đứng yên ở chỗ này, làm gì có chuyện nhúng tay hay không nhúng tay?"
Diêm La Vương thản nhiên hỏi ngược lại Cuồng Chiến Đế.
"Rõ ràng khi nãy Diêm La bệ hạ, ngươi nói rằng sẽ không xen vào chuyện này, nhưng bây giờ người của Minh giới lại xen vào?
Ngươi là người đứng đầu Minh giới lại không quản được người hay sao?"
Cuồng Chiến Đế ánh mắt hằn lên sát khí nhìn Diêm La Vương, hỏi.
"Là trẫm không quản được, thì sao nào?"
Diêm La Vương nghiêng đầu hỏi.
Oành!
Mạnh Bà bất chợt chấn mạnh Phân Canh Thìa xuống đất tạo ra một xung chấn lan tỏa ra xung quanh.
"Bớt nhiều lời!
Muốn đánh nhau thì phóng ngựa qua đây!"
Mạnh Bà nói lớn.
Cuồng Chiến Đế nhìn cái cái độ hung hăng có phần khinh người kia của Mạnh Bà liền trở nên cả giận.
Nhưng mà dù hắn có tức giận thì cũng không làm được gì, cũng không thể lao lên một cách thiếu suy nghĩ mà một đối một với Mạnh Bà.
Hắn tuy là một Đại Đế nhưng vẫn là không tránh khỏi áp chế của Thiên đạo, hắn biết rõ một điều rằng hắn không thể nào chiến thắng Mạnh Bà khi cả hai đang ở Minh giới.
Cuồng Chiến Đế hừ lạnh một cái sau đó giơ tay lên ra hiệu ngừng lại.
"Không cần đánh nữa!
Từ lúc đầu ta đã không muốn đánh với các ngươi rồi!"
Mộc Phiến La, Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt, Long Hân Di Serbes khựng lại, gương mặt hiện lên ngốc trệ.
"Viêm Ân Đế, ta xem như trả ngươi món nợ khi xưa...sau này ngươi phải tự lo lấy..."
Cuồng Chiến Đế ánh mắt quăng về phía Vương Nhất Tự phía xa, nói, sau đó biến mất vào hư không.
Đám người Trương Tố Tố không hiểu chuyện gì, nhưng cũng thở ra nhẹ nhõm.
"Xem như hắn biết điều!"
Mạnh Bà thu lại Phân Canh Thìa, hừ lạnh một cái.
Đám người sau đó vội vàng đi đến trước bậc thềm đá.
Bên trong kết giới Vương Nhất Tự nhẹ nhàng nâng Triệu Minh Anh dậy.
Đôi mắt nàng mở ra nhìn hắn, nhưng vô hồn.
"Ta cuối cùng cũng cứu được tỷ..."
Rắc...Rắc...
Khối đá đen phía sau hai người bất chợt vỡ ra.
Một đạo hắc quang từ bên trong bay vụt ra, sau đó nhanh chóng biến mất.
Diêm La Vương, Mạnh Bà cùng đám người Thương Sơn phái ánh mắt nhìn theo đạo hắc quang kia, bọn họ biết cái gì vừa mới thoát ra.
"Tam giới sau này sẽ sóng to gió lớn đây..."
Diêm La Vương lắc đầu.
Xoạt!...
Nhưng đột nhiên Triệu Minh Anh cầm lấy kiếm dưới chân Vương Nhất Tự, dứt khoát một kiếm đâm vào ngực hắn.
Mũi kiếm xuyên qua sau lưng, máu lập tức tuôn ra.
"Sư tỷ...ngươi..."
Vương Nhất Tự khóe miệng chảy ra máu, khó khăn nói.
Triệu Minh Anh vẫn vô hồn nhìn hắn.
"Phu quân!"
"Chưởng môn!"
Đám người Thương Sơn phái gương mặt lập tức biến sắc, liền lao nhanh đến chỗ Vương Nhất Tự, mặc kệ Vạn Lôi Tru Tiên trận vẫn đang đánh xuống.
Lời tiên tri, những hình ảnh mà Hoa Vi Nghi nhìn thấy trước được khi ở Thương Sơn phái bây giờ đã ứng nghiệm.
Máu mà Hoa Vi Nghi nhìn thấy chính là máu đang chảy ra từ ngực của Vương Nhất Tự lúc này.
Lời tiên tri về cái chết của Vương Nhất Tự thật sự đang diễn ra.