Chương 145: Điều kiện.
"Các hạ vì sao lại...lại biết được... chuyện này...?!!"
Hắc y nhân hoang mang hỏi.
"Rất đơn giản!"
Vương Nhất Tự đặt đôi đũa xuống bàn, nói.
"Đệ tử của Thiên môn Đại học các, dù là mới nhập môn, ngoài Ẩn giới đan thì sẽ còn nhận thêm một miếng ngọc bội Ứng Long.
Ngọc bội Ứng Long được tạo ra từ đá Ứng Long, một loại đá đặc biệt trải qua hấp thụ khí lực trận pháp, kẻ sở hữu miếng ngọc bội này có thể tùy ý ra vào cổng sơn môn của Thiên môn Đại học các, bất kể là phân đà hay là chánh tông, mà không bị ngăn cản bởi trận pháp hộ tông.
Bản tọa là không cảm nhận được chút nào linh khí phát ra từ Ứng Long bội của ngươi, cũng đoán rằng ngươi không mang theo nó.
Đệ tử của Thiên môn Đại học các vốn xem miếng ngọc bội này như là sinh mạng của chính mình, sẽ không cất giữ ở một nơi nào khác ngoài giữ nó trên người.
Tuy nhiên việc Ứng Long bội bị người khác trộm mất cũng không phải là không thể, nhưng nếu không phải đệ tử của Thiên môn Đại học các, chưa từng tu luyện qua Bích Ngọc Tâm Kinh, một loại yếu quyết nâng cao phẩm chất nhục thân cũng là tâm pháp nhập môn của Thiên môn Đại học các, khi chạm vào Ứng Long bội sẽ lập tức làm cho ngọc bội vỡ nát."
"Nhưng vẫn có thể là ta bị kẻ khác trộm mất ngọc bội!"
Hắc y nhân nói xen vào.
"Không!"
Vương Nhất Tự lắc đầu.
"Chính hành động và cách ăn mặc của cô nương đã nói lên tất cả!"
"...."
Hắc y nhân.
"Cho dù là ngọc bội của cô nương bị lấy cắp, thì cô nương vẫn có thể trực tiếp tiếp cận bọn ta dưới danh nghĩa đệ tử của Thiên môn Đại học các, không cần phải lén theo dõi bọn ta làm gì cả.
Điều này cũng có nghĩa cô nương vốn không thể dùng cái danh phận đó để tiếp cận bọn ta!
Nói cách khác, cô nương đã bị đuổi ra khỏi tông môn.
Những đệ tử của Thiên môn Đại học các bị đuổi ra khỏi tông môn sẽ mang theo một loại trói buộc, bất kể là làm việc gì, hay nói chuyện với ai, nếu như dùng thân phận của Thiên môn Đại học các lập tức tim sẽ vỡ nát bởi Huyết Tâm Chú.
Ta nói có đúng không?"
Vương Nhất Tự nhìn vào hắc y nhân, hỏi.
Hắc y nhân ánh mắt sửng sờ, toàn thân bất động trước lời nói của Vương Nhất Tự, không thể phát ra một lời nào.
'Không thể nào!
Người này rốt cuộc là ai?
Sao lại có thể biết rõ chuyện của Thiên môn Đại học các đến như vậy?!!'
Hắc y nhân trong lòng dâng lên hoang mang cùng sợ hãi.
"Sao nào?
Bị bản tọa nói đúng rồi chứ gì?
Cô nương nói cần bản tọa giúp, vậy thì nói xem, lý do để bản tọa giúp cô nương là gì nào?
Bản tọa được lợi gì nào?!!"
Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi hắc y nhân.
"Ta...ta..."
Hắc y nhân ấp úng.
Vương Nhất Tự từng lời từng chữ đều không hề nói sai một chút gì, hắc y nhân này quả thực từng là đệ tử của Thiên môn Đại học các nhưng vì không hoàn toàn nhiệm vụ được giao, lại còn bị hiểu lầm là tham sống sợ chết tham sinh quý tử mà bỏ mặc đồng môn, vì thế đã bị đuổi ra khỏi tông môn.
Trên người nàng bây giờ, ngoài thanh kiếm Sơ cấp phẩm ra, thực chẳng có gì đáng giá để mà giao ra.
Thực nàng không biết lấy gì để trao đổi với Vương Nhất Tự.
Đoán bắt được điểm này ở hắc y nhân, Vương Nhất Tự liền thở dài một cái.
"Hai da, bản tọa đoán là cô nương không có gì có thể lấy ra để nhờ vả bản tọa..."
Vương Nhất Tự phất tay ra hiệu.
"Thiên Cầm, để cho cô nương đó đi đi!"
Lục Thiên Cầm liền rút lại Lưu Ly kiếm, sau đó cất vào không gian giới chỉ, lạnh lùng quay người bước đi.
"Chưởng môn của ta không chấp nhặt chuyện ngươi theo dõi bọn ta, mau chóng cút đi!"
Nhưng mà, lời nói này của Lục Thiên Cầm lại không lọt vào tai của hắc y nhân, nàng bây giờ cảm xúc trở nên rối bời, thân thể tựa như đang run rẩy.
Phịch!
"Ta...ta có thể dùng tính mạng này..."
Hắc y nhân ánh mắt kiên quyết nhìn về phía Vương Nhất Tự.
Lúc này, hắc y nhân trước mặt đám người bộ dạng hết sức đáng thương, như một kẻ lâm vào đường cùng đang cầu xin sự giúp đỡ.
Thái độ này, hành động này, Vương Nhất Tự tựa như thấu hiểu được.
Ánh mắt của hắc y nhân kia không phải là gạt người, lời nói kia cũng không phải là nói suông.
"Cô nương tên là gì?"
Vương Nhất Tự ôn tồn hỏi.
"Lý...ta tên... Lý Mộng Vân..."
Hắc y nhân khá bất ngờ với câu hỏi của Vương Nhất Tự, ngập ngừng đáp.
"Được rồi, Lý cô nương, đừng quỳ nữa, mau đứng dậy!"
Vương Nhất Tự ôn nhu nói.
"Vậy là... các hạ đồng ý giúp ta...?!"
"Đúng vậy!
Con người bản tọa trước giờ không hẹp hòi với ai, đều là rất biết thương hoa tiếc ngọc a!"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
"Vậy..."
Lý Mộng Vân định nói gì đó nhưng bị Vương Nhất Tự giơ tay ra hiệu ngừng lại.
"Tuy bản tọa nói rằng sẽ giúp cô nương, nhưng bản tọa vẫn có một điều kiện!"
"Điều kiện gì, xin các hạ cứ nói!"
Lý Mộng Vân khẩn trương.
"Nếu như sau khi bản tọa giúp Lý cô nương giải quyết vấn đề dị tượng ngoài khơi Đông Bắc Hải, trong lúc sơ hở, Lý cô nương lại không từ mà biệt, thế thì biết tính thế nào?!"
"Ta sẽ không nuốt lời!"
Vương Nhất Tự lắc đầu trước câu nói của Lý Mộng Vân.
"Xưa nay bản tọa làm bất cứ việc gì đều không thích nắm ở phần lưỡi dao..."
Vương Nhất Tự vừa nói vừa lấy ra từ không gian giới chỉ một viên đan dược.
Hắn sau đó ném viên đan dược về phía Lý Mộng Vân.
Lý Mộng Vân trong lòng hiện lên ngốc trệ, hai tay đón lấy viên đan dược.
"Các hạ, đây là...?"
"Là Hắc Tâm đan!
Một loại độc đan!
Sau khi phục dùng kinh mạch sẽ vỡ, đau thấu tận xương tủy, trong vài khắc sẽ mất hết đi tất cả tu vi cảnh giới, trở thành phàm nhân.
Lý cô nương, nếu như cô nương muốn nhờ bản tọa xử lý dị tượng kia, thì hãy uống viên độc đan này vào, sau đó bản tọa sẽ toàn tâm toàn ý mà giúp đỡ cô nương.
Lòng người vốn là khó đoán, đây cũng là bản tọa muốn chắc chắn mà thôi!
Nếu như Lý cô nương cần thêm thời gian để suy nghĩ, bản tọa có thể..."
"?!!!"
Vương Nhất Tự còn chưa nói hết thì Lý Mộng Vân đã cho viên độc đan vào miệng, nuốt xuống, trước sự ngạc nhiên của đám người.
Lý Mộng Vân hai mắt nhắm nghiền lại khi đan dược tiêu tán, nàng đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với cơn đau thấu đến tận xương tủy mà Vương Nhất Tự nói đến.
Nhưng trong khoảnh khắc sâu, gương mặt nàng lại hiển hiện lên ngốc trệ.
Cơn đau không thấy đâu, chỉ có một luồng khí lực nóng ran chảy khắp cơ thể nàng, linh khí xung quanh bao bọc lấy thân thể nàng, kinh mạch toàn thân cũng cảm thấy như được đả thông mấy phần.
Nàng không hề cảm thấy một chút khó chịu nào, mà ngược lại còn cảm thấy nhục thân và sức mạnh của mình tựa như đang gia tăng lên.
'Tình huống gì thế này?!!
Ta...ta...là đang đột phá hay sao?!'
Lý Mộng Vân tâm trí hoang mang, lập tức xếp bằng, điều khiển luân chuyển khí lực trong cơ thể.
Trán nàng lấm tấm xuất hiện mồ hôi, mắt nhắm nghiền, hai chân mày nhăn lại.
Mười mấy phút sau.
Phù...
Phù...
Lý Mộng Vân sau một hồi luân chuyển ổn định lại khí lực, một đường từ Võ Tông đỉnh phong tấn thăng lên Võ Tôn nhất phẩm.
Tâm thần nàng lúc này hoang mang thực sự, nàng không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.
'Hắc Tâm đan?!!
Độc đan?!!
Sao lại giúp ta liền lập tức tấn thăng một cảnh giới lớn cơ chứ?!!
Rốt cuộc là như thế nào?!!'
"Hắc Tâm đan...mà các hạ đưa cho ta... không những không phế đi tu vi cảnh giới của ta...lại...lại giúp ta tấn thăng lên...Võ Tôn...?"
Ba!
Ba!
Ba!
Vương Nhất Tự vỗ tay, ánh mắt thưởng thức Lý Mộng Vân.
"Lý cô nương quả là không làm bản tọa thất vọng a!
Có thể không do dự không đắn đo mà nuốt vào một viên độc đan, chứng tỏ Lý cô nương không phải là đang lừa gạt bản tọa, chứng tỏ quyết tâm của Lý cô nương rất kiên định a!"
"...."
Lý Mộng Vân ngốc trệ nhìn Vương Nhất Tự.
"Bản tọa chẳng qua chỉ muốn thử lòng Lý cô nương một chút a!
Viên đan dược mà Lý cô nương vừa phục dụng nào phải là độc đan gì đâu!
Đó là Cảnh giới đan, là loại đan dược độc nhất của Thương Sơn phái ta a!"
Vương Nhất Tự giải thích.
Lý Mộng Vân trở nên ngơ ngác.
"Thương Sơn phái...?
Ta vẫn là lần đầu...nghe đến môn phái này...
A!
Xin thứ lỗi cho ta!
Ta không cố ý..."
Lý Mộng Vân vội vàng ôm quyền cúi đầu khi lỡ nói ra những lời không nên nói.
"Ha ha!
Không sao không sao!
Cũng không trách Lý cô nương được a!
Thương Sơn phái ta vốn chỉ mới là Thập lưu môn phái, cô nương không biết cũng không có gì là lạ!"
Vương Nhất Tự không những không nổi giận mà còn cười lớn một tràng.
"Có...có thể cho tiểu nữ biết quý danh của người được không?"
Lý Mộng Vân vẫn cúi đầu nói.
Cách xưng hô của nàng lúc này đã thay đổi, trở nên cung kính hơn.
"Bản tọa Vương Nhất Tự, chưởng môn phái Thương Sơn!"
"Đa tạ Vương chưởng môn!
Tiểu nữ với Vương chưởng môn chỉ mới là lần đầu gặp gỡ, lại là đến để nhờ vả Vương chưởng môn, Vương chưởng môn lại ban cho tiểu nữ cơ duyên lớn đến thế!
Tiểu nữ thực không xứng đáng!"
Lý Mộng Vân trong lòng có chút nghi hoặc về cái gọi là Thập lưu môn phái.
Một chưởng môn không nhìn rõ nông sâu, một nữ đệ tử thực lực ít nhất phải trên cả Võ Tôn, lại thêm một viên đan dược trực tiếp nâng cao lên một bậc cảnh giới tu vi tùy tiện tặng người khác.
Đó đâu phải là Thập lưu môn phái cơ chứ?!
Từ khi nào mà Thập lưu môn phái lại ngưu bức như thế cơ chứ?!!
"Xứng đáng hay không thì phải xem xem hành động của Lý cô nương như thế nào a!"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
"Hành động của tiểu nữ?!!"
"Sau khi bản tọa giúp Lý cô nương dọn dẹp cái thứ gọi là dị tượng kia, bản tọa muốn Lý cô nương gia nhập vào Thương Sơn phái, trở thành đệ tử của bản tọa!"
Lý Mộng Vân sững người.
"Gia...gia nhập Thương Sơn phái...?"
Đôi mắt Lý Mộng Vân hiện lên buồn bã.
"Sao thế?
Lý cô nương sao lại đắn đo như thế?
Không lẽ Lý cô nương cảm thấy một Thập lưu môn phái không đáng để gia nhập hay sao?"
Vương Nhất Tự tay nâng cằm hỏi.
"Không phải!
Tiểu nữ không phải là có ý này!
Chỉ là..."
Lý Mộng Vân lắc đầu, giọng trở nên khẩn trương.
"Cấm chế của Thiên môn Đại học các...đối với những đệ tử bị...đuổi khỏi tông môn...
Ngoài việc không được...sử dụng danh phận của Thiên môn Đại học các ra...còn không cho phép gia nhập vào bất cứ môn phái hay tông môn nào...
Tiểu nữ...
Tiểu nữ...
...lực bất tòng tâm..."
"Cũng chỉ là một cấm chế thôi mà!
Bản tọa có thể giúp Lý cô nương giải quyết nó!"
"Được... được sao...?!"
Lý Mộng Vân ngập ngừng.
"Tất nhiên!
Đối với bản tọa, không gì là không thể!"
Vương Nhất Tự chắc cú.