Điềm Tâm đờ đẫn đứng trên cầu thang, bối rối nhìn dáng vẻ vội vàng của mọi người dưới tầng.
Sao lại thế này... Rõ ràng cô không dùng sức, tại sao Hạ An Nhược lại té xuống?!
Cô thề, cô thật sự không dùng sức mà!
Mấy nam sinh cũng phát hiện Điềm Tâm đang luống cuống đứng ở phía trên, có vài người nhỏ giọng thì thầm, "Thật không ngờ bạn học Lạc lại có thể ác như vậy!"
Có người mở đầu, lá gan của những người khác cũng lớn lên, hùa theo, "Đúng thế, nói như thế nào thì đây cũng là một người mà? Sao có thể đẩy người ta xuống như vậy?"
"Thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng!"
"Bạn An Nhược yếu đuối như vậy, còn có bệnh tim, thật sự rất đáng thương, không hiểu nổi tại sao còn có người nhìn bạn ấy không vừa mắt, còn muốn hại bạn ấy!"
"Sắc mặt cô Hạ tái nhợt quá, làm sao bây giờ đây, sức khoẻ của cô ấy không tốt, lại bị người ta đẩy như vậy, thế chẳng phải là muốn..."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com