"Ngồi ở đây!" Trì Nguyên Dã hất cằm về phía chỗ trống bên cạnh mình.
Điềm Tâm nghe lời cậu tiến đến.
Trì Nguyên Dã ung dung rút một tờ giấy ăn ra, ra lệnh, "Đưa tay đây."
Điềm Tâm làm theo.
Trì Nguyên Dã hạ mi xuống, lông mi dài tạo thành bóng râm nhàn nhạt trên gương mặt tuấn tú.
Đôi môi mỏng của cậu mím lại thành một đường thẳng, nghiêm túc lau chùi tay cho Điềm Tâm.
Hàn Hữu Thần làm như không nhìn thấy, chuyên tâm sắp xếp chén đĩa.
Thất Tịch đi ra khỏi phòng vệ sinh, vừa vung vẩy tay vừa cười xấu xa, "Chậc chậc chậc, Trì Nguyên Dã, có phải tôi hoa mắt không nhỉ? Cậu lại có thể lau tay cho Điềm Tâm sao?"
Trì Nguyên Dã tức giận trợn trắng mắt lườm cô ấy, "Cậu im miệng lại, lo ăn cơm của mình đi!"
Thất Tịch cười khanh khách, "Trì thiếu, cậu đang xấu hổ sao? Ôi chao, đối tốt với một người nào đó cũng không phải chuyện mất mặt, có gì mà phải xấu hổ chứ?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com