Nhưng khi cô lao ra khỏi xe, bóng người lạnh lùng cao ngạo kia đã sớm biến mất.
Lạ thật, mình nhìn nhầm rồi sao?
Rõ ràng cô thấy Lăng Dĩ Sóc ôm một bó hoa tươi đi ở phía xa mà.
"Sao vậy?" Thất Tịch cũng thò đầu ra, nhìn theo tầm mắt của Điềm Tâm.
Điềm Tâm lắc đầu, quay lại cười với Thất Tịch, "Không có gì."
Cuối thu, màn đêm tựa như tới sớm hơn bình thường một chút.
Đây là khu cắm trại dã ngoại nổi tiếng thành phố A, xung quanh tương đối thương mại hoá, cách đó không xa có bán đồ nướng BBQ. Thất Tịch đòi ăn, Kim Thánh Dạ đành bất đắc dĩ đưa em gái mình đi mua.
Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã ở lại, ngồi bên cạnh lều vải, ngơ ngác ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm bao la đen nhánh.
Ừm, tầm nhìn nơi này thật tốt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vô vàn ngôi sao giống như kim cương tô điểm trên bầu trời đêm, cảm giác bầu trời thấp đến mức như thể chỉ vươn tay là với được những ngôi sao đó.
"Thật là đẹp..." Điềm Tâm cảm thán từ tận đáy lòng.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com