Tầm mắt Trì Nguyên Dã dính chặt trên người Điềm Tâm.
Cô của lúc này như ánh mặt trời toả sáng rực rỡ, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, làm cho người ta không sao dời mắt nổi.
Cậu cứ nhìn Điềm Tâm như thế, thật gần, nhưng cũng thật xa.
Điềm Tâm tao nhã cất bước đi về phía trước, quả nhiên thấy một đám học sinh đang tụ tập ở cổng trường phía xa, vốn dĩ bọn họ đang muốn xem kịch vui của Điềm Tâm, nhưng lúc này lại rối rít, kinh ngạc há hốc miệng.
Hạ An Nhược là người đầu tiên kịp phản ứng, tâm trạng tốt ngồi chờ xem kịch vui lập tức sụp đổ.
Chết tiệt... Đừng nói với tôi người này là Lạc Điềm Tâm đấy nhé?
Có cần phô trương lớn như vậy không? Đúng là biết giả vờ mà.
Hạ An Nhược gắt gao nhìn chằm chằm Điềm Tâm, không cam lòng mà siết chặt tay thành nắm đấm.
"Mặt mũi của tôi lớn quá nhỉ, có thể khiến nhiều người tới đón tiếp tôi ngay từ cổng trường như vậy?" Điềm Tâm cười dịu dàng.
Nụ cười này mê đảo hết toàn bộ chúng sinh.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com