webnovel

chương 5 Bắt đầu kế hoạch cường đại

Tối…

- Cái này cho cậu

Minh Phượng rút chiếc thẻ ban trưa ra đưa cho Nghinh Hậu

- Mình không cần đâu, vốn dĩ cậu xuất thủ mới lấy được về, vô công bất thụ lộc.

Nghinh Hậu cũng rất ngạc nhiên nhìn Minh Phượng, nhưng thực ra người ngạc nhiên nhiều hơn là Minh Phượng, tầm tuổi này để nói ra được câu vô công bất thụ lộc phải cỡ nào khiêm tốn. Cô biết rõ Nghinh Hậu bởi vậy mới đưa thẻ này cho cô.

Kiếp trước cô quá ngu xuẩn, nghe lời Thưởng Mạnh Quân cố tình né tránh người bạn tốt này, đến cuối cùng người bênh vực cô cũng chính là Nghinh Hậu, Minh Phượng lúc đó quả thật thẹn đến nghẹn lời.

Cô sống lại một đời người, người cô quan tâm nhất là cha mẹ,người cần báo đáp nhất chính là hai người bạn này và Tư Thành Hiên, còn thứ cô giữ gìn nhất chính là tính mạng của mình, cô hiện tại đã thấu hiểu còn sống là còn gỡ.

- Đừng vội từ chối, đây là cậu đáng được nhận. Mình thay cậu đòi lợi tức từ ba gã đó mà thôi, vừa hay rất đúng dịp cậu cần tới. Mình cũng đã bỏ thêm cho cậu mượn để đầu tư.

Nghinh Hậu nghĩ nghĩ một lúc cũng gật đầu, cô sẽ không từ chối nữa, nhà Minh Phượng không thiếu tiền, coi như sau này có được lợi nhuận cô tuyệt đối sẽ trả lại món tiền này bất kể thế nào.

Minh Phượng rất hài lòng khi Nghinh Hậu không từ chối nữa.

Hanna một bên vừa xem phim của thần tượng trên máy tính vừa chu miệng lên nhìn Minh Phượng có vẻ rất uất ức.

- Ca, cậu mau khai thật cho mình, cậu rốt cuộc đã gặp đả kích gì tại sao tự nhiên trở nên thay đổi như thế, mình có cảm giác đang đi với mẹ mình đó.

Minh Phượng trợn mắt nhìn Hanna, cái gì so cô với mẹ nàng sao. Cô quả thực cũng rất bất đắc dĩ, cô không muốn giấu hai người nhưng nói ra thì sẽ không ai tin nữa, thậm trí sẽ kiên trì đưa cô vào viện kiểm tra bằng được. Cô cũng không thích bị coi như đồ vật bị thí nghiệm đâu.

- Mình nói mình sau khi tai nạn mở ra được thần thông các cậu có nguyện ý tin không

- Xùy! Đừng trang bức như vậy chứ!

Minh Phượng đương nhiên biết chính mình thay đổi ai ai cũng thấy, nhưng sẽ không ai nguyện ý tin vào loại chuyện ma quỷ không khoa học cả.

Hơn nữa cô thật sự đã mở ra cho mình một chút năng lực siêu nhiên, cô cũng thật sự không biết mình tại sao làm được.

Lúc nằm ngủ cô vì khát lại lười đứng dậy cô tưởng tượng mình có thể ngồi dậy một cái là ra tới phòng khách uống một cốc nước.

Thật sự không ngờ, cô ngồi dậy lắc mình một cái liền thật sự ngồi an tọa trên ghế, lúc đó quá buồn ngủ không có mở mắt, nên cô mới vô thức rót nước uống, nhưng thẳng tới lúc nước rót vào miệng chảy xuống dạ dày mát lạnh cô rùng mình mới biết mình quả thật đang ở phòng khách.

Nguyên bản chính cô bản đầu cũng không dám tin vào chuyện này, cô nghĩ mình mộng du nên đứng dậy ra khỏi phòng vô thức mà không biết gì.

Nhưng sau khi vô cùng tỉnh táo cô nhắm mắt thử lại nằm xuống có thể về giường tiếp tục ngủ thì cô quả thực đang ngả trên đống chăn êm ái.

Cô bị dọa cho ngốc luôn, cô liên tục thử lại rất nhiều lần, quả thực là nhắm mắt mà làm được mà di chuyển tới rất nhiều chỗ trong nhà, dễ dàng giống như là bản năng trong một cái ý nghĩ.

Thử đi thử lại nhiều ngày liên tục, cô quả thực khám phá ra vài chỗ đặc biệt, chính là mỗi khi dịch chuyển na di như vậy cô đã nắm được một thứ gì đó như khoảng cách không gian với cả dao động trong không khí, cô mơ hồ nắm được thứ gì đó nhưng lại không thể hiểu được chính xác.

Nghĩ nhiều cô quả thực sợ mình hỏng mất nên vẫn không có xuy xét tiếp về loại nhận thức quá cao thâm kia.

Có điều…

Mỗi lần cưỡng ép mình cần di chuyển xong vài giây sau đầu óc cô thật sự đau như bị ai hung hăng xé linh hồn....

Cô cẩn thận ngẫm nghĩ lại đời trước trước khi chết gặp đại sư dịch số kia.

"Mệnh trời thì vẫn có thể cải mệnh, chẳng qua là người có nguyện ý đánh đổi mà bản năng thúc giục chính mình đánh thức thể chất dị ẩn hay không, nhớ kĩ lúc nguy cấp hãy cố gắng tập trung vào mong muốn nơi ngươi muốn tới"

" Đánh đổi thứ gì?"

" Chờ người hữu duyên tái khởi ta sẽ nhận ngươi làm đồ nhi"

Khi ấy cảm thấy lời đại sư kia nói quá lừa người, nhưng lại cảm thấy một cái không quen biết chẳng có lí do gì dạy mình làm sao nguy cấp phải làm gì.

Cẩn thận nghĩ lại cô rất muốn đi tìm đại sư đó hỏi chuyện rõ ràng nhưng vẫn chưa thể tìm thấy cho tới lúc bị ám toán lần cuối cùng trong tù, nhìn tên đạn xé gió xuyên qua tim trong phút giây ngừng thở, tần xuất hoạt động của đại não trở nên nhanh gấp trăm lần, cô gấp gáp nhớ lại lời đại sư kia mà làm theo

Cho nên…

Cô khao khát đánh đổi chính mình trở về mười năm quá khứ để sửa chữa sai lầm ...

Là cô tự mình đưa mình trở về quá khứ, đánh cược giữa ranh giới hoặc là tan biến linh hồn hoặc là đánh thức thể chất dị ẩn...

Chuyện nghe vô cùng hoang đường lại sảy ra trên người mình. Cô cũng biết loại chuyện năng lực này không thể tiết lộ ra ngoài thứ không biết trên đời này còn rất nhiều.

Bởi vì gia đình cô cũng thuộc Hào môn bậc nhất nhì Hải Thành, biết được có một loại tầng lớp cao nhân ẩn thế gọi là Ẩn môn tu luyện Cổ võ sinh hoạt tu luyện ở sâu trong nhiều hiểm địa, thứ mà họ truy cầu chính là thực lực tối cao.

Họ không tham gia vào bất cứ sự quản chế nào của nhà nước, thực lực của họ cũng vượt qua sự uy hiếp của quân đội. Phải nói quân đội ngược lại còn phải cung phụng họ, để mượn thực thực lực tuyệt đối của họ củng cố lực lượng trong quân đội nhà nước

Không nói đâu xa trước khi chết cô biết quá nhiều mối quan hệ của Thưởng Mạnh Quân ẩn môn cũng giúp. trong sáng ngoài tối cho hắn rất nhiều.

Nhưng giường như Tư Thành Hiên cũng không hề kém chút nào, cẩn thận nghĩ lại Tư Thanh Hiên đấu đá với Thưởng Mạnh Quân rất xít sao chính là một 9 một 10. Anh dường như cũng không hề thua kém Thưởng Mạnh Quân.

Nửa tháng qua cô cũng không nhắn tin nhắn nào cho Thưởng Mạnh Quân, hắn cũng không chủ động tìm cô, cô cảm thấy như vậy là tốt nhất.

Ít nhất hiện tại cô quả thực vẫn chưa muốn trực diện gặp gỡ hắn, cứ thấy hắn là muốn điên cuồng báo thù.

Cô cũng đã mua một chiết điện thoại Galaxy màn cảm ứng mới nhất,dòng điện thoại thông minh nhất hiện nay. Cảm thấy thiếu một chiếc điện thoại thông minh thật sự rất khó chịu, cô còn mua một chiếc laptop dày cộp tiện làm việc sau này nữa. Mặc dù không ưng ý lắm nhưng đây là dòng tính năng cơ bản là cao cấp nhất hiện nay.

- Kế tiếp mình phải trở về nhà sẽ bồi các cậu chơi nốt hai ngày, Nghinh Hậu gọi điện cho gia đình ở lại chơi với mình hai ngày sau đó mình sẽ dẫn cậu về chung.

- Được

Nghinh Hậu không do dự đồng ý luôn. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất nghe lời Minh Phượng, tựa như chỉ cả của mình. Gia đình cô cũng rất quý Minh Phượng, vẫn luôn rất hào hứng và chào đón mỗi khi cô tới chơi, nghe nói các cô ở lại và về cùng nhau gia đình rất tin tưởng mà không phản đối.

Liên tục một ngày bồi hai người bạn chơi xả ga sau khi tốt nghiệp. Minh Phượng nhận được thông tin của người mua tranh không hề do dự liền hẹn gặp luôn chiều nay tới giao dịch.

Lúc ba người tới quán café ngồi, trong gian hàng nhanh chóng có gặp một người trung niên tầm 40 tuổi phong thái ngời ngời ngồi thẳng tắp, trước bàn có một cốc café đen, và một cặp văn kiện.

- Chú Diệp chào chú!

Thông qua miêu tả của đối phương trong điện thoại, cô rất nhanh đã tìm được đúng người.

- Cháu là Kimca

- Thật ngại quá chú Diệp một cái biệt danh thôi, cháu giới thiệu cháu là Minh Phượng, đây là Nghinh Hậu và Liên Hạnh đều là bạn thân của cháu, tiện việc nên chúng cháu đi cùng nhau tới đây luôn, đã để chú đợi lâu.

- Gặp quá chú Diệp - Nghinh Hậu và Hanna lễ phép lên tiếng.

- Không lâu, không lâu ngược lại rất ngạc nhiên các cháu lại còn rất trẻ tuổi.

Trong lúc chờ mọi người gọi đồ uống, Minh Phượng thuận miệng hỏi chút vấn đề.

- Chú Diệp đam mê Tranh cổ ạ

- Một chút thú vui thôi.

- Chắc hẳn là không phải nghề chính ạ

- Chú làm bên giải trí.

Tâm tư của Minh Phượng chuyển biến rất nhanh đã lục trí nhớ tìm được người mang họ Diệp trong ngành giải trí là ai, cô lén vui mừng trong lòng, âm thầm suy tính mấy hôm nay của mình không ngờ nhanh như vậy đã gặp được người cao cấp nhất của công ty Tinh Diệp Sao Á rồi

- Chú Diệp, chú xem bức tranh này là thật chứ ạ? Giấy kiểm định, giấy sở hữu cháu đã đem đến. Không biết có phải chú Diệp mua bức tranh này để bày triển lãm hay sao ạ?

- Có người rất quan trọng với chú yêu thích bức tranh này nên chú tìm giúp để chuẩn bị mở triển lãm, chú tìm đã lâu không ngờ lại nằm trong tay cháu.

Diệp Cảnh Hoài vừa vuốt ve bức tranh vừa nén kích động vui mừng.

Minh Phượng khẽ cười

- Chú Diệp mở công ty giải trí tại Hải Thành đúng không ạ nghe đại danh đã lâu thật làm cháu xuýt nữa đã không nhìn ra đấy ạ.

- Cháu biết chú?

Không gì Diệp Cảnh Hoài, Nghinh Hậu cùng Hanna có vẻ rất ngạc nhiên khi Minh Phượng nháy mắt đã nhận ra lai lịch người đối diện, chỉ bằng câu chú làm giải trí.

- Thật không dấu chú, Chú Diệp cháu vừa nộp nguyện vọng tuyển Truyền Thông Nghệ Thuật Hà Thành, hai bạn của cháu cũng vừa mới thi cử xong. Cho nên đối với chuyện trong lĩnh vực tìm hiểu của chúng cháu coi như khá để tâm. Mà tên của chú như sấm bên tai, cháu rất ngưỡng mộ nghệ sĩ dưới công ty mình.

- Chú cũng không ngờ mình lại được biết đến như vậy.

- Chú Diệp cháu xin thẳng thắn, cháu mượn Phật dâng hoa, bức tranh này cháu quả thực rất yêu thích không muốn bán, nhưng có liên quan đến tình cảm cá nhân nên cháu không muốn giữ lại tránh để tâm đau lòng. Cháu muốn tặng chú bức tranh này cũng muốn xin chú vào làm việc trong công ty với tư cách thực tập sinh được không chú.

- Cháu muốn tặng chú.

Diệp Cảnh Hoài cũng không ngốc, nếu đã nói đến mức nghề nghiệp chức vị của mình ra rồi ý tứ rõ ràng như vậy không hiểu coi như uổng phí nhiều năm như vậy lăn lộn trong giải trí, người ta vốn không muốn bán nhưng lại tặng cho ông một ân tình, bỏ ra một vị trí thực tập sinh nho nhỏ cũng không mất gì.

- Chú Diệp, cháu thật không giấu chú cha cháu là Minh Thành ở Hải Thành, cháu không muốn theo nghề gia đình nên muốn ra ngoài lăn lộn, tự mình trưởng thành.

- Không ngờ tới Minh Chủ tịch có cô con gái khéo léo như vậy, tốt tốt đây là danh thiếp của chú. Cháu tới nộp hồ sơ báo cho chú một tiếng chú sẽ gọi người sắp xếp. Cảm ơn cháu đã nhường bức tranh lại cho chú .

- Chú Diệp, không biết công ty hiện đang tiến hành kiện cáo với nghệ sĩ Kì Khang đúng không ạ? Cháu có thể giúp công ty rửa được tội danh của nghệ sĩ tuyến 1 bên mình, không những kéo được danh tiếng còn có thể kiếm được một số tiền lớn cho Công ty, nhưng cháu có hai điều kiện.

- Cháu làm thế nào, vụ án này đã treo gần ba tháng nay rồi, hiện tại danh tiếng của Kì Khang đã không thể vãn hồi, bất cứ lúc nào cũng bị từ bỏ, thậm chí ngồi tù và còn bị kiện vì danh tiếng ảnh hưởng đến nhãn hàng anh ấy đang đại diện - Diệp Cảnh Hoài kinh ngạc

- Chú Diệp cháu chỉ cần bảy ngày.

- Nói điều kiện của cháu.

- Chú tin cháu?

- Dù gì không thể xoay chuyển được bất cứ tình huống gì, chúng ta cao tầng đã triệt để hết hi vọng, nếu cháu cần 7 ngày đã có thể xoay chuyển được chuyện này, chứng tỏ cháu xử lí công việc còn rất tốt. Ta trước nay không nhìn bất cứ ai với con mắt nghi ngờ, nếu nói được làm được thì điều kiện cháu đưa ra không quá đáng.

Diệp Cảnh Hoài không ngại cho ai bất cứ cơ hội thử vụ án này, Kì Khang là nghệ sĩ số một của công ty, cây hái tiền cấp cao nhất nếu mất đi quá lãng phí. Bất kể ai độ tuổi nào, chuyện này chỉ cần một tia hi vọng thì đáng giá thử.

- Thứ nhất cháu muốn vị trí Người Đại Diện. Chú Diệp nói ra rất đường đột, nhưng nếu cháu xử lí được chuyện của Kì Khang thì cháu có thể xử lí được rất nhiều chuyện khác, đối với cháu chuyện này chỉ là cái nháy mắt mà thôi. Đương nhiên cháu còn quá trẻ, chú có thể coi là cháu ngạo mạn không biết lượng sức mình, nhưng chú sẽ rất nhanh thấy được thành tích của cháu trong công ty. Thứ hai cháu muốn tự lựa chọn nghệ sĩ và trợ lí của riêng mình, còn có cháu sẽ hóa trang thân phận khác tới công ty, mong chú thông cảm không thể nói cho ai biết.

- Chuyện này cháu nắm chắc bao nhiêu?

- 90% còn khiêm tốn. Ngày Mai cháu về Hải Thành một chuyến sáng ngày kia cháu sẽ tới công ty

- Tốt. Ta nhìn trên mặt mũi của Minh Chủ tịch tin tưởng con gái của hắn không quá kém. Ta sẽ thông báo cho cao tầng của công ty bàn bạc chuyện này

Hai người cứ say xưa trao đổi công việc. Diệp Cảnh Hoài thật không ngờ cô gái trẻ tuổi này ánh mắt tốt như vậy, xu hướng phát triển của từng nghệ sĩ nổi tiếng đều nhìn ra được. Định hướng tốt, ăn nói điềm đạm sắc sảo. Ông ta nhìn cô gái nhỏ trong thoáng chốc nhận biết đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Nghinh Hậu và Hanna ở một bên mắt đã sớm muốn lòi ra ngoài. Kì Khang là nghệ sĩ nổi tiếng như thế nào các cô rõ ràng hơn ai hết, tối qua các cô còn thảo luận rất hăng say, Minh Phượng lúc đó chỉ điềm đạm ngồi nghe thậm chí gật gù nói một hai câu mà thôi. Tuyệt đối không hề có dáng vẻ tự tin như vậy khi nói giúp Kì Khang lấy lại trong sạch như bây giờ.

Các cô đánh ánh mắt nhìn nhau có chút không tin được sự thật này,

Từ bao giờ Kim ca lóa mắt như vậy, trao đổi với chủ tịch công ty lại bình tĩnh như vậy. Đây là cô gái vẫn mù quáng đuổi theo tình yêu mà các cô biết đó sao?

Sau khi nói chuyện với Diệp Cảnh Hoài xong Minh Phượng rất thỏa mãn gật đầu. Bước đầu tiên kế hoạch coi như xác định thành công.

Tối ba người ăn cơm xong Minh Phượng nhanh chóng lấy ra giấy bút ghi lại rất nhiều chi tiết cô nhớ được.

Kì Khang năm nay 25 tuổi đang tuổi chín mồi nhất của sự nghiệp,đang dính phải tai tiếng của vụ án cưỡng hiếp trẻ vị thành niên, trong kiếp trước nếu đúng thì Kì Khang chết năm 25 tuổi chết trước khi mở ra phán quyết cuối cùng của tòa án. Chết vì sự nhục mạ của cư dân mạng, người dẫn đến cái chết đau lòng đó là tất cả những người tham dự tẩy chay và mắng chửi trên groups Antifan Kì Khang.

Nhưng sau khi Kì Khang mất nhân chứng cuối cùng đã không thể không áy náy mà thú tội.

Chi tiết sau đó cô sớm đã ghi ra, tất cả quá trình bước tiếp theo nên đi như thế nào cô đã vạch ra đâu vào đấy.

Trải qua một đêm ghi nhớ sắp xếp xong các chuyện cần làm, sáng sớm Minh Phượng cùng Nghinh Hậu lên xe khách trở về Hải Thành. Gia đình Minh Phượng muốn cho xe riêng đến đón cô, nhưng cô nói cứ để cô tự về.

Sau đó liên tục hơn ba tiếng trên xe, cuối cùng cũng về đến nhà Nghinh Hậu trước.

Người nhà Nghinh Hậu sớm đã đi làm, vì vẫn còn đang trong giờ làm việc, Minh Phượng cũng không ở lại thêm liền gọi người nhà tới đón.

Trên xe Chú Trung rất vui mừng nhìn cô.

- Tiểu thư người khỏe chứ?

- Chú Trung cháu khỏe, ba mẹ cháu vẫn ổn chứ?

- Ông bà chủ vẫn khỏe, thực ra họ vẫn rất lo lắng cho cô chủ.

Minh Phượng mím môi cô biết chú Trung muốn nhắc tới vấn đề gì, ba mẹ cô vẫn lo lắng cô ra ngoài sẽ bị thua thiệt.

Không thể không thừa nhận cô quả thực rất cố chấp.

Nhìn biệt thự dần dần hiện ra trước mắt, Minh Phượng tâm tư chuyển động nhiều. Năm đó Thưởng Mạnh Quân ra chiêu ám toán cả gia đình cô, nhưng ba mẹ lấy thân mình che chở cho cô, liều mạng cứu cô một mạng.

- Ba mẹ…

Ngàn lời muốn nói, hết thẩy đều nuốt xuống. Tất cả một kiếp mình chịu đựng cô nhất định sẽ trả lại trên người Thưởng Mạnh Quân.

Cuộc ân oán này không chết không thôi.

Mẹ của Minh Phượng là Trần Thanh Nhiên đau lòng ôm lấy con gái, nhìn ánh mắt cô gập tràn sóng nước đau thương cuộn trào rồi lại kiên định trầm mặc khiến mẹ cô có chút thất lạc, bà cảm thấy con gái đã khác rất nhiều nhưng cũng không biết con gái khác ở chỗ nào, nghĩ đến mấy năm nay ra ngoài học hành cũng tự lập trưởng thành không ít lại lén đau lòng.

- Về tốt

Ba nàng vẫn không nhiều lời, nhưng ánh mắt cũng không giấu khỏi vui mừng.

- Ba mẹ, con thật sự xin lỗi nhiều năm như vậy rất cứng đầu làm hại hai người lo lắng. Từ nay con sẽ cố gắng sửa chữa, nỗ lực toả sáng để hai người nở mày nở mặt vì con.

- Đứa nhỏ ngốc, ba mẹ đều rất thương ngươi, biết cố gắng là tốt rồi.

- Được, con có chuyện thương lượng với ba mẹ.

- Thật không ngờ dây dưa sâu như vậy, nếu bây giờ chủ động dứt ra liệu có để bên kia gây chuyện điên cuồng gì không?

- Con đoán sẽ có nhưng con sẽ kiềm hãm tốt chuyện này. Khoảng thời gian tới con sẽ chỉ cho ba một chút phát triển quy mô công ty, chúng ta tranh thủ lúc thế gia còn chưa thật sự để tâm tới thì phải nhanh chóng phát triển thế lực cường đại thêm một chút, ba người tin con gái chứ?

Minh Phượng kể hết những dây dưa của nhà họ Thưởng đối với thế gia. Một gia tộc Hào Môn bình thường cũng bị họ nhắm vào chứ đừng nói gia đình Hào môn nhất nhì Hải Thành như gia đình cô.

Từ đó có thể thấy dã tâm lũng đoạn thị trường của Thế gia to lớn thế nào. Nếu cô còn không sớm chút phòng bị phản kích có thể bị người ta ăn đến xương khớp cũng không chừa lại.

- Con làm thế nào biết được?

Minh Thành nhìn ánh mắt tự tin mãnh liệt của con gái, tuy lo lắng nhưng không dám nói ra

- Cha cái đó không trọng yếu, quan trọng kế tiếp con nói. Ngày kia con tiến vào giải trí, con còn cần làm một số việc sau đó thư thả một tuần sau con sẽ theo người đi Đấu giá Thạch . Lần này con sẽ giúp gia đình nhà mình kiếm một tầng lợi nhuận bỏng mắt.Con phải bảo vệ mọi người bất kể thế nào chuyện này cũng là do con một mình tự bước vào tới thì một mình con sẽ tháo dỡ hết nút thắt này.

- Được, nếu có chuyện gì không thuận lợi có thể báo với ba. Ăn cơm đã nào.

Minh Thành gật đầu bất kể thế nào, con gái mình sinh ra sẽ không lừa mình.