- Kimca ơi!!!
Thưởng Mạnh Quân đang ngỏ lời muốn đền bù một bữa trưa với Minh Phượng thì có người thân thiết gọi biệt danh của Minh Phượng ra.
Chớp lấy cơ hội Minh Phượng nhảy cà nhắc mấy cái tiến tới, cô thật sự không được tự nhiên lắm khi đối mặt với Thưởng Mạnh Quân, ít nhất cô thật sự chưa điều chỉnh được tâm trạng cuồng hận của mình hiện tại.
- Nghinh Hậu, trường cậu hôm nay không tổ chức bế giảng sao? Thế nào lại rảnh rỗi chạy tới trường mình như vậy, trưa nay về nhà mình ăn cơm nhé, mình có chuyện muốn thương lượng với cậu đấy.
Như chợt nhớ ra điều gì, Minh Phượng tươi cười nhìn Thưởng Mạnh Quân.
- Anh Quân em không để ý đâu, em biết anh nhiều việc bận, em nhìn thấy bạn thân, thật sự hơi vui nên không để ý tới anh vừa nói gì?
- Chuyện đó, anh muốn mời ăn trưa nay ăn cơm, nhưng hôm nay ngày của các em, nên các em cứ vui vẻ trước, anh sẽ gửi quà xin lỗi tới em sau. Trường anh còn một chút việc cần anh quay trở về xử lí, hẹn gặp lại em sau vậy.
Thưởng Mạnh Quân hơi nhíu mày không vui, hắn thật sự không thích việc mình đuối lí, nhưng cũng không mặt dày đến mức cầu xin tha thứ. Dù sao con nhóc này cũng sẽ không để ý tới nhiều như thế, dẫu sao cô ta cuồng hắn như vậy, nhất định sẽ lại xum xoe chạy tới mà thôi. Không cần thiết phải xuống nước như vậy. Nói xin lỗi đã là cho mặt mũi lắm rồi, còn quà ư quên đi, chỉ là tiện miệng nhắc một chút mà thôi.
Thưởng Mạnh quân lên xe rời đi.
Hanna cười nhạt, loại người không biết xấu hổ.
Nghinh Hậu thấy hơi lạ nhưng dù sao không muốn để ý tới những chuyện khác, chuyện cô để ý là bạn thân cô bị tai nạn.
- Kimca sáng nay mình đi học gặp Tư Thành Hiên mới biết cậu bị tai nạn, mình hơi lo nên bắt xe tới đây, tại máy nhắn tin của mình bị hỏng, trường mình hôm qua đã làm bế giảng rồi, cậu xem hôm nay định tan học thêm mình sẽ xách quà tới cho cậu, nhưng nghe tin cậu bị tai nạn nên giờ mình tới luôn.
- Cậu gặp anh Hiên?
Minh Phượng thoáng sững sờ, cô không hiểu sao Thành Hiên lại biết việc cô bị tai nạn. Có phải cái cảm giác quen thuộc của ai đó lúc ở bệnh viện ra là của anh không, nghĩ lại kiếp trước, cô mắc nợ anh như vậy, tới cuối cùng người bên cạnh cô mọi lúc, thật lòng với cô nhất chỉ có mình anh. Cô không kìm được vành mắt hơi đỏ, bản thân kiếp này trong số những người cô muốn bù đắp nhất là anh.
Cảm xúc khác thường của Minh Phượng rất nhanh đã được hai người nhìn ra, các cô thoáng trao đổi ánh mắt với nhau, đều ngầm hiểu có chút việc đã có gì đó thay đổi với Minh Phượng.
- Ừ! Anh Hiên nói bạn anh ấy ở bệnh viện thấy cậu được đưa vào phòng sơ cứu.
Minh Phượng rất nhanh đè nén được chút kích động trong lòng, cô phải trở nên cường đại hơn nữa, nhà họ Thưởng cũng có chút thù với họ Tư.
Kiếp trước Tư Thành Hiên đối đầu với nhà họ Thưởng khắp nơi, mỗi lần gặp cô đều không nhịn được vừa châm trọc vừa nói cô không có mắt nhìn người, nhưng không hề tổn thương đến cô mà còn khắp nơi che trở cho công việc của cô. Nhiều năm như vậy cô cũng biết Tư Thành Hiên không đơn giản chỉ là vì bạn bè thân quen mới giúp đỡ cô.
Thậm chí ba mươi mấy tuổi vẫn chưa hề lấy vợ mà vẫn thi thoảng xuất hiện vào lúc cô khốn đốn nhất. Cô nhất định sẽ giúp Tư Thành Hiên hoàn thành nốt nguyện vọng của anh.
Năm sinh nhật thứ ba mươi của cô, cô bị nhà họ Thưởng ám toán, Mạnh Thưởng Quân ra làm nhân chứng cô tham ô công quỹ, còn lấy ra bằng chứng cô hạ thủ giết người, sau đó thâu tóm công ty trang sức đá quý của gia đình cô, khiến cô thân bại danh liệt.
Cô còn nhớ rất rõ cái ánh mắt khinh thường mỉa mai tối đó
" Minh Phượng tôi thật sự ghê tởm khi phải diễn kịch với bà cô già như cô nhiều năm như vậy, cô nhìn Liên Nhi đi cô không bằng một góc của em ấy, Công ty nhà cô tôi sẽ quản lí giúp cô, còn cô cứ mục sương trong cái nhà tù này đi. Trách bản thân cô thật sự ngu mù quáng, bố mẹ cô đúng là rất có phúc khi có đứa con gái bán nhà cho trai như cô, còn cái con nhỏ kia, chết cũng đáng cản trở việc của tôi nhiều như vậy, chết quá nhẹ nhàng rồi, mà không cô ta chết cũng là vì cô quá ngu xuẩn haha"
Tư Thành Hiên vì công tác gặp tai nạn máy bay cho nên lúc cô vào tù không hề hay biết, mà cô bản thân trong lúc khổ sở nhất, không ngờ người đầu tiên nghĩ tới vẫn là Tư Thành Hiên. Nhưng anh bị tai nạn lúc đó nên cũng không hề biết chuyện của cô
Tỉnh lại trong chuỗi kí ức căm hận, Minh Phượng càng ngày càng tỉnh táo với bản thân hiện tại. Quyết tâm trả thù của cô lại dày thêm một tầng nữa, hận ý càng ngày càng dày đặc nên. Cô biết bản thân hiện tại vẫn chưa thể trả được mối thù này.
Nghinh Hậu đến nên Minh Phượng cũng không hề có tâm tư để dự lễ bế giảng. Hanna giúp cô lên xin nghỉ phép cho cả hai, lí do rất chính đáng nên không hề mất quá nhiều thời gian.
Cả ba vào một quán ăn nhanh ở gần nhà, sau khi mua chút đồ ăn vặt, sau đó lại tiện đường qua chợ mua luôn đồ mới để nấu cơm
- Nghinh Hậu cậu vẫn muốn theo ngành y ?
- Mình thật sự không biết, mình không thích ngành y, nhưng gia đình mình rất nhiều lần đề cập với vấn đề này, mình không thể cãi lại gia đình, có rất nhiều việc mình vẫn chưa nghĩ xong.
- Nghinh Hậu, nếu mình nói, cậu không hợp với ngành y, mình muốn cậu theo truyền thông cậu sẽ nghe mình chứ? Mình biết cậu lo lắng về vấn đề học phí, yên tâm mình sẽ giới thiệu cho cậu công việc trợ lí để cậu tích góp kinh nghiệm, vừa đi học vừa làm đến khi ra trường sẽ có công việc ổn định không tệ.
Nghinh Hậu rõ ràng là cũng ngạc nhiên, hai người các cô làm bạn từ bé, vô cũng tin tưởng nhau, sau này mặc dù có chút xa cách mỗi người một thành phố nhưng chưa từng cắt đứt liên lạc.
- Mình tin cậu, nhưng vấn đề này để mình trao đổi với gia đình mình đã.
- Được, mình không ngại nói thẳng, mình tin cậu có năng lực, mình muốn cậu sau này trợ giúp cho công ty của mình. Mình sẽ không bạc đãi cậu.
- Mình sẽ không khách khí đâu.
- Hiện tại mình muốn các cậu tích góp một chút cho bản thân ít nhất khoảng mấy triệu, đây là một phi vụ có lợi nhuận khổng lồ, có thể khoảng một tháng nữa là thấy phần lợi nhuận này tăng tới mấy chục thậm chí mấy trăm lần, nhưng mà,,,
- Khoan, khoan cậu nói tăng mấy chục thậm chí mấy trăm? Tại sao cậu biết được?
Hanna rõ ràng cũng cảm thấy có chút trấn kinh rồi, mấy triệu nếu tăng tới mấy chục lần thậm chí mấy trăm lần, đây đây là muốn giàu to rồi sao.
Nghinh Hậu cũng có chút khó tin nhìn Minh Phượng, cô biết nhà Minh Phượng rất giàu có nhưng cũng không biết giàu có đến mức nào, tuyệt đối không thua kém bất cứ hào môn nào trong tỉnh thành này. Cô ngược lại gia cảnh rất bình thường, cha mẹ làm công ăn lương nuôi hai chị em ăn học cũng không dư giả là mấy.
Nếu như đây là cơ hội thì cô cũng muốn thử một chút, dù sao ba mẹ cô thật sự khá vất vả.
- Mình nắm bắt được một chút nội bộ, mình muốn tất cả chúng ta đều phát tài, nếu như các cậu tin mình thì có thể gom gom hết mức có thể, chỉ cần một phiên giao dịch mình tuyệt đối không làm cho các cậu thất vọng, mà cơ hội hiện tại không chỉ có một lần. Mình nắm bắt được nội dung khá trọng yếu.
- Được được, mình sẽ gom, cho tiền không lấy mới là ngu. Nhưng chúng ta đầu tư vào cái gì tại sao sau một phiên giao dịch đã thấy lợi nhuận cao như vây.
Minh Phượng cười khá tự tin, cô ngồi xuống giải thích căn kẽ cho hai cô bạn thấu hiểu cổ phiếu là gì, lấy ví dụ về một số trang lớn vần giao dịch cổ phiếu nên bán và nên thu như thế nào.
Nói nhiều như thế cuối cùng cũng mất gần một buổi. Cô biết bản thân đầu óc đã có chút già rồi, vì ở kiếp trước cô đã là một người phụ nữ ba mươi tuổi.
- Thật không thể tin được, còn có thời kì hiện đại hóa như vậy nữa sao, ánh mắt của cậu thật phong phú đấy, kiến thức cũng không tệ đâu.
Hanna ánh mắt sáng rạng ngời nghĩ đến khung cảnh những năm sau bản thân được nắm lợi nhuận trong tay mà lòng càng nhảy lên hưng phấn điêng cuồng. Ai chẳng muốn nhiều tiền,thậm chí cái lợi nhuận này càng để lâu càng tăng, nếu như quên bẵng đi vài năm sau là vài tỉ cũng không phải không thể.
- Mình không có nhiều như thế.
Nghinh Hậu tuy rằng khát vọng, nhưng lại rất thực tế, cô biết bản thân hiện tại còn phụ thuộc gia đình, tuy rằng mỗi tuần tích góp được chút chút nhưng cũng không nhiều lắm, nếu tích đến mấy triệu thì phải tới ngày tháng nào.
- Mình sẽ giúp cậu hai mươi triệu, mình muốn cơ hội là của tất cả chúng ta, chứ nếu một mình mình phất lên mình cũng không thể vui vẻ được.
- Được, mình sẽ không bao giờ khách sáo với đại tiểu thư nhà cậu đâu.
Nghinh Hậu hơi lăn tăn một chút rồi cũng quyết định đánh cuộc mạo hiểm.
Những năm 2012 thời đó mấy triệu cũng là cả vấn đề, tuyệt đối không phải là một học sinh có thể tùy tiện lấy ra được, tuy khá hoang mang nhưng sức hút này quá khó cưỡng lại rồi.
Chỉ có kẻ liều mới ăn nhiều.
Cả ba đều đã qua sinh nhật thứ mười tám, đều nhất trí chiều nay sẽ ra ngân hàng lập thẻ tài khoản quốc tế, vì chỉ có thẻ tài khoản quốc tế mới giao dịch được với các sàn NASDAQ lúc bấy giờ. Vì rảnh nghĩ tới tranh thủ sau này sẽ làm tới nhiều việc liên quan tới giao dịch, Minh Phượng lập thêm hai ba chiếc nữa loại giao dịch hạn mức vừa và lớn.
Sau đó Hanna và Minh Phượng tiễn Nghinh Hậu trên chuyến buýt cuối.
- Rất nhanh chúng ta sau này sẽ hội họp một chỗ rồi, không cần phải tiễn nhau mấy ngày mới gặp nữa.
Nhìn ra Minh Phượng đang đứng trầm ngâm theo hướng xe buýt đã đi xa, Hanna khẽ nhắc nhở.
Cô nào biết Minh Phượng đang nghĩ gì, từ hôm qua đến giờ tuy biết bạn thân rất khác lạ, nhưng cô cũng không chủ định hỏi, nếu muốn nhắc tới thì Minh Phượng sẽ chủ động kể với cô nghe.
Minh Phượng quả thực đang trầm ngâm nghĩ về Nghinh Hậu trong kiếp trước. Chỉ bằng câu nói " Mình tin cậu không phải người như thế!!!..."
Trong khi rất nhiều người ném đá về phía cô, mắng chửi cô là kẻ giết người, lòng dạ rắn rết thì chỉ có một mình Nghinh Hậu chạy đến che trở những viên đá, quả trứng, bó rau không ngừng ném về phía cô, khi cô bị áp tải lên xe từ toàn án về nhà tù tỉnh. Cô ấy là người luôn miệng muốn minh oan cho cô, chỉ vì chạy vạy tìm chứng cớ cho cô mà bị nhà họ Thưởng chèn ép vô cùng khổ sở. Cô không giết người, cô biết chắc chắn điều đó, sao cô có thể ra tay với bạn thân nhất của mình được. Thưởng Mạnh Quân và Minh Á Lệ đã dàn dựng lên một khung cảnh khiến cô ôm mối oan bị hành hạ đến chết trong ngục.
Nhưng nguyên nhân Hanna chết, cũng có một phần tội lỗi của cô, là chính cô khiến bạn mình bị liên lụy. Vì nguyên nhân đó cũng khiến cô đau khổ dằn vặt rất nhiều đêm.
Thưởng Mạnh Quân…
Minh Á Lệ…
Hai người cứ chờ đó, cho mấy người nhăn nhở sống đắc ý thêm vài năm nữa, nợ này nếu không trả thì cô tuyệt đối sẽ không thể vui vẻ mà sống.