"Ầy! Thật vô nghĩa!" Trong Cửu Hoa Điếm, Tống Thanh Phong rời khỏi chế độ thực tế ảo, thở dài một tiếng, "Đám người ở vùng biến Thần Tinh này, mới đánh có hai ba lượt đã ngừng rồi. Còn tưởng muốn đánh lâu dài nữa chứ!"
"Không đánh lại thì việc gì phải đánh tiếp?" Lâm Thiệu nói, "Trang bị bị đập rơi đầy đất, bọn họ kia ngay cả kỹ năng còn không đầy đủ, sao đánh được?"
"Phải rồi, hiện giờ hẳn là có thể quay về thu hoạch rau nhỉ?"
Nạp Lan Minh Tuyết và Lam Yên ngồi bên đồng thanh: "Thu hoạch rau, thu hoạch rau!"
Thẩm Thanh Thanh ngồi bên lo lắng: "Liệu có bị ông chủ trộm mất không?"
Nạp Lan Minh Tuyết lạnh nhạt nói: "Chỉ sợ hắn không dám tới."
"Hở?" Đám Thẩm Thanh Thanh kinh ngạc nhìn cô.
"Hôm qua tôi đã mua một con chó." Nạp Lan Minh Tuyết khẽ nhếch khóe miệng, hiếm thấy có chút đắc ý, giải thích.
"Cô đủ tiền mua chó?" Thẩm Thanh Thanh kinh ngạc hỏi.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com