Không chỉ là Tống Thanh Phong, đến cả tu vi của Lâm Thiệu, Hứa Lạc cũng sắp vượt qua giai đoạn đỉnh cao của võ giả bình thường, tiến vào cảnh giới của Võ Sư.
Bọn họ vẫn cứ ở trong phòng tu luyện để luyện tập suốt. Thế nên khi lên lớp trở lại, toàn thân cả đám đều lơ mơ.
"Làm sao thế? Có chuyện gì vậy?" Bởi vì cuối cùng cũng đột phá được, tâm tình Tống Thanh Phong rất tốt. Nhưng khi cậu tiến vào sân tập mới phát hiện không ít đệ tử lộ ra vẻ mặt bình tĩnh.
Lúc này còn cách giờ vào lớp một khoảng thời gian ngắn, mà nhìn mặt mọi người nặng như chì vậy.
"Này này! Tịch Kỳ, cậu làm sao thế này? Lẽ nào vì bổn thiếu gia đột phá trước cậu một bước?" Tống Thanh Phong vỗ vỗ vào cánh tay Tịch Kỳ,
Thiên phú hay tu vi của hai người trước nay đều không hơn kém đối phương là bao, thế nên cả hai vẫn luôn có ý cạnh tranh với nhau. Nhưng lần này…
"Chúc mừng nhé!" Tịch Kỳ đáp lại ba chữ khô khốc.
"Này, cậu làm sao đấy hả?" Tống Thanh Phong ngây ra.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com