webnovel

Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không? ( Bách Hợp )

Hạ Nhi là một nữ sinh có tính cách trong ngoài bất nhất, ngoại hình đặc biệt xinh đẹp, mong ước duy nhất của cô là có một cuộc sống bình lặng, không muốn bất kì ai chú ý đến cô, làm một mỹ nhân yên tĩnh cửa nhỏ không bước cửa lớn không ra. Khương Tình - cô gái nổi bật, cá tính, mọi lĩnh vực đều vô cùng hoàn mỹ, cô được ví như đám mây trên cao, cao đến không thể chạm, một nữ thần cao lãnh khí chất ôn nhuận như ngọc. Nhưng sự thật là thế nào? Khương Tình ôn nhu lại có một vẻ mặt hoàn toàn khác, lạnh lùng, thích kiểm soát mọi thứ, bá đạo, tính chiếm hữu cao, còn có chút... vô lại. Hạ Nhi từ một cô gái cong như nhang muỗi lại bị Khương Tình - Một người mà cô nghĩ là thẳng đến không thể thẳng hơn tấn công đến mức đã cong còn cong thêm vài vòng. Hai cô gái, muôn vàn tính cách đan xen, nhưng một sợi dây ràng buộc hai cô đến với nhau. * Tiểu mỹ dụ thụ X Ôn nhu công ngự tỷ * Khương Tình vốn dĩ không hề thẳng. Chỉ là gặp Hạ Nhi mới biết mình cong thôi a ~~~ Mà cong một phát là thành "cường công" luôn. * Độc giả đọc cho mình xin tí động lực để tiếp tục viết truyện nhé!! Moahh moahh.

DaoistCGJowA · Urban
Not enough ratings
2 Chs

Chương 2: Hạ Nhi Bị Tỏ Tình

Cũng khoảng hai tuần kể từ ngày chạm mặt Khương Tình ở căn tin.

Hạ Nhi luôn cảm thấy ánh mắt cô nàng hội trưởng hội học sinh đó lâu lâu lại nhìn đến mình, đôi lúc khiến Hạ Nhi rùng cả mình vì sợ hãi.

Nhưng mỗi khi Khương Tình nhìn cô cười, cô luôn tự trấn an rằng người ta là hội trưởng giương mẫu, ôn hoà lễ độ chào hỏi thì cô phải có phép lịch sự mà chào hỏi lại, nhưng lần nào đối diện cặp mắt băng lãnh đó lại luôn không tự chủ được mà cúi đầu né tránh.

Cho tới một ngày, ngày mà mọi thứ như mờ đi vì cơn mưa phùn ưướŧ áŧ, cả sân trường xôn xao vì có một cuộc tỏ tình vào ngày trời mưa thất thường như thế.

Ồ! Đúng rồi. Là tỏ tình dưới mưa.

Đúng là vô cùng bất hạnh mà.

Con nhóc đáng thương nào đó trong đầu đang không ngừa rủa thầm. Có cả vạn nơi lý tưởng để tỏ tình, tại sao gặp con nhóc số khổ là cô thì lại phải là dưới mưa như chịu tội thế nhỉ?

Hạ Nhi đứng đó, quần áo loang lổ vài vệt nước.

Trước mặt cô là Cao Vỹ Quang. Chàng trai có ngoại hình hút mắt nữ sinh nhất lớp cô. Không! Là cả khối.

Nhưng đối với cô tên khốn này là một tên chó điên phiền phức.

Cao Vỹ Quang cầm bó hoa hồng màu trắng và một gói quà trên tay.

Hạ Nhi chưa bao giờ cảm thấy ghét hoa như lúc này, nhìn vô cùng chướng mắt.

Cao Vỹ Quang bước về hướng Hạ Nhi và cười tươi như một bạch mã hoàng tử, giương mặt tuấn lãng với sống mũi cao thanh thoát cương nghị, nhìn dễ gần đến lạ.

Nhưng với bản thân Hạ Nhi hiện giờ lại chỉ muốn vả vào khuôn mặt này vài tát cho bớt đáng hận.

Cô suиɠ sướиɠ lắm sao? Cô vui vẻ lắm sao? Rảnh rỗi như vậy thì có thể học tập cho tiến bộ mà! Sao cứ nhất định muốn huỷ hoại mầm non của tổ quốc là cô như vậy? Một học sinh giương mẫu như cô sao lại bị mấy trò yêu đương hay tỏ tình vớ vẫn này mà làm hỏng được.

Cao Vỹ Quang đứng trước mặt Hạ Nhi, cô làm như không thấy mà vòng qua.

Không muốn nhìn thấy thì tốt nhất là lơ đi.

Ta mặc kệ mi. Phải làm một nữ sinh thanh lịch.

"..."

Cao Vỹ Quang vội vàng bắt lấy tay Hạ Nhi, nhìn cánh tay bị nắm, Hạ Nhi tức giận đến gân xanh nổi đầy đầu, khuôn mặt nhỏ tái mét vì cảm giác muốn nôn.

Hạ Nhi hất mạnh tay, lui về phía sau ba bước.

Cao Vỹ Quang không hề có ý tứ bỏ cuộc, nghiêm túc nhìn Hạ Nhi rồi nói:

"Làm bạn gái tôi. Tôi thích em."

Thích cái đầu nhà ngươi. Hạ Nhi rủa thầm.

Hạ Nhi không giật mình càng không bất ngờ với lời tỏ tình này từ Cao Vỹ Quang, tên này bám theo cô lâu như vậy, giờ đủ trò mèo để khiến cô chú ý. Hôm trước còn có mỹ nhân tay đẹp là bạn thân hắn đến báo cho một tiếng nữa.

Một lũ thần kinh đang tính toán cô.

Hạ Nhi ngay lập tức xếp mỹ nhân Khương Tình chính là đồng bọn có ý định xấu xa.

Xung quanh tiếng bàn tán xì xào cùng tiếng hét và sự bùng nổ về câu nói của Cao Vỹ Quang có sức mạnh làm cả trường vỡ tan.

Trong đám đông. Khương Tình lẳng lặng đứng đó nhìn.

Cao Vỹ Quang là bạn thân cô.

Nên việc bạn thân yêu thích ai, Khương Tình tất nhiên sẽ biết rõ.

Cô còn rất ủng hộ Cao Vỹ Quang có được người cậu ấy thích.

Thế nhưng Khương Tình là người không hiểu về tình yêu. Cũng chưa từng đặc biệt yêu thích người nào. Ba mẹ cô kết hôn vì lợi ích gia tộc. Họ vẫn tôn trọng và đối xử tốt với nhau. Thế nên khi gia đình muốn cô thử quen Khanh Long. Cô không từ chối cũng không chấp nhận, Khanh Long rất tốt với cô, cảm giác không ghét cũng không thích.

Khương Tình luôn nghĩ trên đời này chẳng có thứ gì cố gắng nỗ lực mà không đạt được, thế nhưng cô đã cố gắng rất lâu, vẫn không thể mở lòng yêu thích Khanh Long, trong lòng cũng vì chuyện đó mà vô cùng rầu rĩ.

Hạ Nhi lẳng lặng nhìn Cao Vỹ Quang như nhìn vật chết, chỉ mở miệng nói đúng một từ xem như trả lời.

"Không!"

Cao Vỹ Quang không tin vào tai mình, nhìn Hạ Nhi gấp gáp nói:

"Cho tôi một lý do."

"Không thích cũng phải có lý do sao?" Hạ Nhi chớp chớp đôi mắt hổ phách xinh đẹp, nghiêng đầu hỏi.

"..."

Toàn trường chìm trong biển câm lặng.

Cao Vỹ Quang tiến lên một bước, nhỏ giọng dụ dỗ:

"Em mở lòng cho tôi một cơ hội thôi cũng được, em muốn thứ gì tôi đều có thể cho em."

"Tôi không thiếu gì cả." Hạ Nhi biếng nhác khoanh tay lại, bộ dạng cao ngạo lại lạnh lùng đến cực điểm.

Bổn cô nương nghèo đến chỉ còn lại tiền.

"Tôi thật sự rất thích em." Cao Vỹ Quang cố chấp khẩn cầu nhìn Hạ Nhi.

"Tôi không thích cậu." Hạ Nhi bắt đầu mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Cao Vỹ Quang.

"Nhưng tôi thích em." Cao Vỹ Quang không buông tha, tiếp tục nói.

"Cậu thích tôi thì tôi phải thích lại cậu à?" Hạ Nhi tức giận lớn tiếng nói.

Chã nhẽ con chó con mèo nào thích ta thì ta phải có nghĩa vụ thích chúng nó sao?

Ta không phải hội cứu trợ động vật.

"..."

Cao Vỹ Quang phẫn nộ đến nghẹn luôn!!!

Một chàng trai kiêu ngạo như hắn mà lại đi yêu thích một cô gái không thích mình, còn bị cự tuyệt trước mặt nhiều người như thế.

Lại là lần đầu tiên hắn lấy hết cam đảm và dũng khí để tỏ tình với con gái.

Hạ Nhi đúng là không để chút mặt mũi nào cho hắn. Sự tức giận lấn áp mọi lý trí trong đầu Cao Vỹ Quang.

Hắn bước nhanh tới kéo tay cô, Hạ Nhi theo phản xạ ngã nhào về phía trước.

Cao Vỹ Quang liền dùng tay ôm lấy vai Hạ Nhi, cúi người muốn hôn cô.

Hạ Nhi cả kinh nghiêng đầu tránh né.

Tên chó điên này có bệnh!

Hạ Nhi vô cùng tức giận.

Các cô gái yêu thầm Cao Vỹ Quang đều cắn nát mấy cái khăn khi thấy Cao Vỹ Quang tỏ tình với Hạ Nhi, nhưng ngay lập tức thở dài nhẹ nhõm vì câu trả lời của cô.

Rồi lại thấy bất bình khi nam thần của mình bị từ chối, sau đó lại mồm há hốc mắt trợn ngược muốn ngất vì hành động không chút lý trí của Cao Vỹ Quang.

Xung quanh muôn vàn vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

Khương Tình lẳng lặng nhìn. Ánh mắt nâu sẫm loé lên một tia u tối không rõ rồi biến mất.

Cô có xúc động muốn tiến lên phía trước, nhưng lại không biết tiến lên để làm gì.

Hạ Nhi trước giờ rất hay tức giận nhưng chưa lần nào tức giận hơn lúc này, khi môi Cao Vỹ Quang trượt qua má Hạ Nhi, cũng là lúc Hạ Nhi đưa chân lên đá một phát thật mạnh vào giữa hai chân hắn.

BỐP!

"..."

Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức mọi người còn chưa hết bàng hoàng về hành động của Cao Vỹ Quang đã thấy hắn ôm bộ vị nào đó mà lăn xuống đất.

"Hạ Nhi! Em..." Giọng Cao Vỹ Quang run run, đau đến nỗi khuôn mặt tái xanh.

Hạ Nhi rút ngay miếng khăn giấy trong túi áo mà lau lên má, lau mạnh đến nỗi một số nam sinh nhìn cô vô cùng xót cho làn da mỏng manh mềm mại đó.

Tên khốn kiếp! Vô sỉ! Bại hoại!!!

Trong lòng Hạ Nhi lôi mười tám đời tổ tông Cao Vỹ Quang lên mà chửi một lần.