webnovel

Chap 1

Chưa bao giờ trong đời tôi cùng lúc cảm thấy xấu hổ và tức giận đến thế. Tôi thâm chí không chắc mình cảm thấy gì hơn : sự xấu hổ đâu đớn hay sự tức giận trong lòng tôi. Tôi cảm thấy mất mát vì những lời nói của Langley.

"Anh điếc à? Anh không nghe hắn là ai sao?langley, cũng như vậy, có vẻ như mất mát. Là bạn của tôi trong nhiều năm, anh ấy đã quen tất cả những người xung quanh tôi làm những gì tôi nói, khi tôi nói điều đó. Tôi là hoàng tử, xét cho cùng, với tước vị đó là 1 vài đăc quyền. Như mọi người đều nghe tôi nói. Nếu tôi nói lăn tròn, thì nó lăn tròn. Nếu tôi nói, họ sẽ làm. Nếu tôi nói hãy liếm đất trên giày của tôi, thì họ cuối xuống và liếm nó. Nhưng có vẻ như một ngừi nào đó đã quên nó.

" Tôi nghe nói, thằng bé giống quỷ có đôi mắt mã não sâu và tối hơn bất lỳ vực thẳm nào. Vẻ mặt của anh ta hoàn toàn buồn chán. Anh ta lạnh lùng nói. " tôi không quan tâm."

Nhìn vào đôi mắt đen long lanh với sự tự tin mà tôi không thể mơ có được. Tôi cảm thấy lòng đố kỵ trong tôi ngày 1 lớn. Anh ta nghĩ anh ta là cái quái gì mà lại đối xử với tôi theo cách như vậy? anh ta không biết tôi có thể làm gì anh ta sao? Khiến anh ta bị đuổi học sẽ dể thôi, tôi có thể làm điều đó chỉ bằng lời đề nghị.

Cậu bé mắt đen và tóc đen chỉ vào chiếc ghế trống cách đó vào hàng. Anh ta nói với giọng điệu không quan tâm :" Có một cái ghế trống ở đây, nếu Bệ hạ muốn 1 chổ tốt hơn, ngài nên thức dậy sớm hơn và vào lớp đúng giờ như những người khác thay đá những người khác ra khỏi ghế như một thằng nhóc chưa trưởng thành."

Cả lớp há hốc mồm khi cậu ấy sử dụng từ " thằng nhóc chưa trưởng thành" , hoặc có thể họ bị sốc trước toàn bộ tình huống. Không phải ngày nào cũng thấy người khác đối xử với vị vua tương lai của họ được nói chuyện một cách như vậy. Thực ra nó chưa bao giờ xảy ra trước đây. Thành thật mà nói, chưa bao giờ trong đời tôi bị đối xử theo cách như vậy, tôi không biết phải làm thể nào đẻ đối phó với nó.não tôi dường như không thể hoạt động. Tôi giận dữ và cần phải đấm thẳng mặt thằng nhóc ngốc nghếch.

Tất cả điều này bắt nguồn từ một cái ghế...