webnovel

Giấc Mơ lên giường cùng Phong Tổng

Cô muốn nói tiếp, nhưng bất chợt cả cơ thể đau đớn dữ dội, khó chịu không sao tả xiết. Cảm giác như mọi ngũ quan trên người bị ai đó tàn nhẫn chà đạp, vô cùng mạnh bạo, nhưng lại ẩn chứa một chút khoái lạc khó lý giải. Ký ức tựa như dải lụa trong gió, lặng lẽ biến mất, để lại trong tâm khảm cô một khoảng trống vô tận. Cô chợt bừng tỉnh vì cảm giác đau nhói. Tựa như bị áp chế bởi vật gì đó không ngừng di chuyển, cơn đau nhức nhối khiến cô phải mở mắt. Trước mắt cô, một nam nhân đang đè lên người, thân hình rắn chắc và mạnh mẽ như ngọn núi, ánh mắt hắn đầy vẻ uy nghiêm, một vẻ cao cao tại thượng. Tuyệt nhiên người đó lại có gương mặt của Trương Thanh Phong? "Trương Thanh Phong?" Người đàn ông kia nghe thấy có người gọi thẳng tên mình, khuôn mặt lập tức biến sắc, tựa như mây đen kéo đến che kín bầu trời. Đôi mắt hắn lóe lên tia giận dữ, từng đường nét trên khuôn mặt càng thêm phần u ám, tựa như một cơn bão đang cuộn trào bên trong. " Ở Lưu Thành này được mấy người dám gọi thẳng tên tôi như vậy" " Muốn chết à ?" Cô hoảng loạn, vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng không thể thoát khỏi áp lực của hắn. Mỗi cử động của cô chỉ khiến cơn đau thêm phần dữ dội, như những mũi dao nhọn xuyên sâu vào chỗ nhạy cảm nhất. Hắn tiếp tục thúc mạnh hơn, từng nhịp thúc như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên vào tận cùng, khiến cô cảm thấy như đang bị cuốn vào một vòng xoáy đầy đau đớn và tuyệt vọng. " a...ưm , Trương Thanh Phong, sao..... anh làm vậy với tôi?" " a......a.......ưm" Người đàn ông kia mặt mày khó hiểu, nét mặt lạnh lùng như được chạm khắc từ băng đá. Với người trong giấc mơ,chỉ chừa thân thể này ra thì còn lại khác hoàn toàn.... " Là cô leo lên giường tôi mà nhỉ? Cầu xin tôi chơi cô" Cả người hắn tỏa ra một khí lạnh vô hình, như những lớp sương giá vĩnh hằng, làm cho mọi cảm xúc và ý định đều bị che giấu trong một màn đêm u ám. "Trước giờ tôi không động đến phụ nữ". "Hôm nay phá lệ một lần vậy, không hiểu sao lúc động phải cô nhìn vô khuôn mặt này, "cậu nhỏ" của tôi lại hứng thú?" Anh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy châm biếm và khinh bỉ, như ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt hồ , tựa như một lưỡi dao lạnh, vừa cắt sâu vào tâm trí vừa tỏ rõ sự khinh thường, như thể mọi chuyện trước mắt chỉ là trò chơi vặt vãnh. "Dạng to ra một chút , bên dưới cô như muốn cắt đứt chim tôi rồi?" " Bỏ tôi ra, tên điên này" Lý Mạn Giao hét lên. Cô tiếp tục vùng vẫy trong lúc hoảng loạn, cô nhìn thấy ánh mắt của hắn, sâu thẳm và lạnh lẽo như biển đêm. "Con gái của nhà nào vậy thật biết giữ gìn cho tôi, quả thực đây mới là lần đầu của cô?" Mười chín năm, cô giữ mình trong sạch, còn chưa từng có bạn trai, giờ lại bị một người lạ mặt ăn tươi nuốt sống như này? Hắn vừa nói vừa nhìn xuống huyệt nhỏ đang âm ỉ rỉ vài giọt máu khi bị dương vật đâm vào.... Hắn dường như không muốn dừng lại thúc ra rồi đâm vào mặc cô la hét. " Nhìn người cô nhỏ bé như vậy nhưng ngực cũng lớn thật, lại còn mềm mềm, tiểu anh đào cũng hồng hồng." " Thật khiến người ta si mê, muốn ngậm lấy hai vú của cô " Giọng Trương Thanh Phong trầm ấm nhưng đầy uy lực, khiến cô cảm thấy mình như lạc vào một cơn ác mộng không lối thoát. Hắn nhét áo vào miệng Lý Mạn Giao không cho cô kêu la , đồng thời lấy thắt lưng trói tay cô qua giường. Thật tình đây là dáng vẻ làm tình gì vậy? Rất mạnh bạo. Hắn làm tình như một con thú dữ mới được xuất chuồng vậy, vừa mạnh bạo vừa dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Anh ta nói xong, từ từ tiếp tục việc mình đang làm, không mảy may để tâm đến vẻ mặt của cô. Hắn dường như chỉ bị cuốn hút bởi thân thể đầy đặn, tươi mới và trắng nõn này. Nhẹ nhàng liếm láp từng chút, từ hai quả đào căng mọng dưới cổ cô. Tùy ý xoa bóp cho đôi thỏ trắng nõn dựng thẳng đứng. Hơi thở của hắn nóng bỏng và nặng nề, dường như hòa quyện với làn da mềm mại của Lý Mạn Giao. Hắn không vội vàng, mà từ từ khám phá từng vùng da, như muốn cảm nhận từng chi tiết của cơ thể tươi mới trước mắt.

_PhungNguyetHa2710 · Urban
Not enough ratings
7 Chs

CHƯƠNG 7: TRẢ THÙ

"Người cùng Lý Tiểu Thư đây lên giường vào đêm thứ ba, hình như là tôi?"

" Nhìn tôi thiếu tiền với giống kẻ vô dụng vậy à?" 

Trương Thanh Phong nhấn mạnh từng câu từng chữ, như một cơn chấn động lớn.

Cả gian phòng lập tức rơi vào trạng thái hoảng hốt, đặc biệt là mẹ con Ngô Thanh Lan và Lý Tịnh Dao.

Sắc mặt Ngô Thanh Lan tái nhợt, đôi mắt mở to kinh ngạc không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

Lý Tịnh Dao thì run rẩy, cơ thể mềm nhũn không thể giữ vững.

Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào, ánh mắt nghi hoặc và tò mò đổ dồn về phía Lý Mạn Giao.

Người vẫn im lặng, không thèm để ý nãy giờ.

Hoàn toàn vô tình, mắt không thèm liếc nhìn Trương Thanh Phong lấy một lần, như thể mọi thứ xung quanh chỉ là hư ảo.

Trương Thanh Phong vẫn đứng đó, cao ngạo như một vị hoàng đế, ánh mắt sắc bén , như muốn khắc sâu vào tâm trí của mọi người.

Ngô Thanh Lan cuối cùng cũng không kiềm chế được, đứng dậy, giọng nói lắp bắp:

"Trương thiếu gia, có lẽ ngài đang hiểu lầm gì đó..."

Lý Chính Hạo cũng tiếp lời vợ :

" Đúng...đúng.....Thanh Phong ngài tôn kính như vậy sao có thể qua lại với con tiện tì nhà chúng tôi?"

Trương Thanh Phong nhếch môi, cắt ngang lời ông ta:

"Ý ông là, tôi có mắt như mù? Không biết lựa người mà quen?".

" Lúc nãy thì nói tôi không có tiền, vô dụng"

" Ông Lý đây ăn nói còn hàm hồ , huống gì con gái ông lại bị đồn thổi nhiều như vậy ".

" Cha không tốt thì sao mà dạy được con?"

" Loại sỉ nhục ông dành cho tôi là loại sỉ nhục gì vậy?"

" Rốt cuộc là do ông vô tình hay vô học? , e rằng ông Lý không phải là người biết điều rồi?"

Trương Thanh Phong đột ngột trở nên nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng như băng, gương mặt căng ra không chút cảm xúc.

Hắn đứng thẳng, từng đường nét cơ thể căng cứng, khí thế áp đảo, khiến không gian xung quanh như bị đông cứng bởi cơn giận dữ không thể kiềm chế.

Khí chất như bức tường vững chắc, không ai dám đối đầu.

Lý Chính Hạo cảm thấy chân tay mềm nhũn, không dám ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Phong, chỉ biết đứng lặng, chịu đựng ánh mắt phán xét của mọi người.

" Là....tô..tôi...tôi sai rồi mong Trương Thiếu Gia bỏ qua cho"

Trương Thanh Phong không thèm liếc, ánh mắt lạnh lùng như băng, bỏ qua lời cầu xin.

Hắn bước về chỗ, ngồi xuống , tay chống cằm với tư thế ban đầu , khí thế vẫn vững vàng, không chút dao động.

"Lý tiểu thư muốn nói gì thì cứ tiếp tục đi nhỉ?"

Cô liếc hắn một cái, không thèm tranh luận.

Rồi chuyển ánh mắt sang một người đàn ông có dáng vẻ trí thức , trang nhã, là một luật sư chuyên nghiệp.

Người này bước vào với vẻ tự tin và điềm tĩnh, tay cầm cặp tài liệu chắc chắn:

Lâm Thiên Vũ bước vào với khí thế hùng tráng, tay cầm một tập hồ sơ dày cộm, sắc mặt kiên định như một tướng lĩnh vừa trở về từ chiến trường.

" Chào mọi người, tôi là Lâm Thiên Vũ , mọi người ở đây chắc ai cũng nghe qua tên tôi một lần rồi".

" Tôi luôn là một người cương trực, thao thao bất tuyệt luôn đứng về phía người đúng, hạ hoạ những người có tội, nên các người có thể yên tâm ".

"Tôi đã thu thập đầy đủ chứng cứ về các hành vi gian lận và tham nhũng của ông Lý," anh tuyên bố với giọng lạc quan và đầy tự tin.

"Toàn bộ chứng cứ sẽ được công bố trước tòa án. Không ai có thể chối bỏ hay che đậy được sự thật."

Lý Mạn Giao với ánh mắt chiến thắng.

Cô quay sang nhìn ông Lý rồi cười, như một nữ vương đã chờ đợi quá lâu để đòi lại công đạo.

Ông Lý, sắc mặt chuyển từ ngạc nhiên sang hoảng loạn, lảo đảo bước tới, ánh mắt chất chứa sự lo sợ, bối rối. "Cậu... cậu đang nói cái gì? Chứng cứ gì? Lâm Thiên Vũ, Mày không có quyền..."

Lâm Thiên Vũ lạnh lùng đáp, giọng điệu kiên quyết và sắc bén. "Ông không chỉ lạm dụng quyền lực để trục lợi mà còn hành xử một cách phi pháp. Những tài liệu này không thể bị che đậy. Tôi đã điều tra tỉ mỉ và xác minh rõ ràng mọi hành vi phạm pháp của ông."

Ngô Thanh Lan và Lý Tịnh Dao đứng im lìm, không dám thốt nên lời. Ngô Thanh Lan nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ với ánh mắt sợ hãi, trong khi Lý Tịnh Dao thì trố mắt, không biết phải làm gì.

"Ông Lý Chính Hạo " Lâm Thiên Vũ tiếp tục, giọng nói như lưỡi dao cắt đứt mọi sự giả dối, "đây không chỉ là vấn đề pháp lý mà còn là bài học cho tất cả những kẻ coi thường công lý và lương tri. Sự thật sẽ được phơi bày, và công lý không bao giờ bị chôn vùi."

Ông Lý, sắc mặt tái nhợt, không còn sức chống cự. Ông ta chỉ quỳ ở đó, ánh mắt đầy sự tuyệt vọng nhận thức muộn màng về sự sụp đổ .

Lý Mạn Giao tiến về phía trước, ánh mắt lấp lánh sự chiến thắng.

" Ông già như ông mà đòi đấu với tôi?"

Lý Chính Hạo tức giận, tay chỉ chỏ quát mắng Lý Mạn Giao:

" Mày....mày...m...mày còn coi tao là cha nữa không?"

" Ông xứng đáng là cha tôi?"

Lâm Thiên Vũ cúi đầu chào Lý Mạn Giao, ánh mắt thể hiện sự tôn trọng và đồng cảm. "Mọi chuyện đã xong".

Trương Thanh Phong ngồi lặng lẽ, đôi mắt nhàn nhạt như một vị vương ngồi trên ngai vàng, thưởng thức màn kịch trước mặt.

Ánh mắt hắn như những viên ngọc bích, không biểu lộ cảm xúc.

Như một nhà chiến lược lão luyện, quan sát mọi diễn biến cùng sự bình thản tuyệt đối,

Giống như tất cả chỉ là một phần trong vở kịch mà hắn đã dàn dựng từ trước.

"Thế giới này quả thực không thiếu những kẻ lố bịch" Hắn nói , nụ cười mỉm nhạt trên môi không thể nào che giấu sự châm chọc và khinh bỉ.