Thẩm Lương Niên lập tức hoàn hồn, nhếch miệng cười như đang che giấu chuyện gì đó: "Vậy chuyện của Hảo Hảo nhờ cả vào anh…"
Anh ta chưa nói dứt lời thì điện thoại của Lương Thần đổ chuông.
Lương Thần liếc nhìn màn hình điện thoại, nhìn thấy số điện thoại từ biệt thự lưng chừng núi, bèn đưa tay ngắt lời Thẩm Lương Niên, thong thả nghe máy: "Có chuyện gì?"
"Cậu Thần, cô Cảnh tỉnh lại rồi. Chúng tôi đã gọi điện báo tin cho bác sĩ Trương."
"Ừm, tôi biết rồi."
Nghe tin này, lòng anh rất đỗi vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh đáp lại một tiếng rồi cúp máy.
Sau đó, anh đứng dậy, cầm chìa khóa xe lên, nói với mọi người: "Nhà gọi điện nói có chút việc, tôi phải về trước đây."
Ngừng lại giây lát, anh nhìn sang Thẩm Lương Niên: "Chuyện anh nhờ để gọi điện nói sau, tôi về trước đây."
Tìm gì mà tìm! Cảnh Hảo Hảo đang ở biệt thự của anh, hơn nữa giờ đã tỉnh lại rồi.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com