Đúng như ý nguyện của anh, cuối cùng Cảnh Hảo Hảo cũng hỏi: "Lương Thần, anh thu dọn quần áo làm gì vậy?"
Anh cố ý nghiêm mặt, vờ như không nghe thấy, tăng nhanh tốc độ xếp quần áo vào vali, nhưng lòng anh lại nghĩ, mau ngăn cản anh đi!
Nào ngờ, cô chỉ đặt chiếc đĩa trong tay mình xuống bàn rồi quay vào bếp, bưng thêm hai đĩa nữa ra, kéo ghế ăn ra nói với anh: "Lương Thần, ăn sáng thôi."
Thế này có tính là ngăn cản không?
Nếu chỉ gọi anh ăn sáng thôi anh đã quay lại hình như đâu thể đạt được mục đích của mình chứ.
Anh thầm cắn răng, đóng vali lại, kéo hành lí đi về phía cửa.
Cảnh Hảo Hảo đang cầm muỗng múc cháo, thấy hành động của anh cũng không lên tiếng.
Lương Thần nhìn thẳng về phía trước, đi đến thềm cửa, bước chân chợt chậm lại.
Một bước, hai bước, ba bước… đã đến cửa rồi sao cô còn chưa lên tiếng ngăn cản anh chứ?
Anh nhìn tay nắm cửa, thầm hít sâu một hơi, mở cửa ra, dùng tốc độ rùa bỏ ra khỏi cửa.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com