Cảnh Hảo Hảo vừa sạc pin vừa gọi điện cho Lương Thần. Khi cô đang không ngừng rối rắm, thời gian cũng chậm rãi trôi qua.
Thấy người trong sân bay càng lúc càng thưa thớt, ngay cả taxi ngoài sân bay cũng ít dần, lòng cô càng lo lắng bất an.
***
Lương Thần đứng trước cửa sổ suốt tám giờ, không hề nhúc nhích. Đầu anh trống rỗng, hoàn toàn không suy nghĩ được gì.
Anh thẫn thờ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ từ lúc trời còn sáng đến lúc chìm sâu vào màn đêm, khi các loại đèn mà mọi người dày công chuẩn bị cho đêm Bình An đều đã được bật lên sáng rực, anh vẫn cứ giữ nguyên một tư thế ban đầu.
Cho đến khi ngoài cửa sổ có người bắn pháo hoa, tiếng nổ đùng đùng vang lên, anh mới hoàn hồn, phát hiện trời đã tối đen như mực.
Sau đó, anh dần bừng tỉnh, bất giác quay đầu xem giờ. Đã mười giờ rưỡi tối, sao Cảnh Hảo Hảo vẫn chưa về nhà?
Support your favorite authors and translators in webnovel.com