"Một, hai, ba… Tám… Ủa?"
Tiên Nhi quay lại nhìn Cảnh Hảo Hảo đang ngồi trên giường đọc kịch bản, kinh ngạc hỏi: "Chị Hảo Hảo, hôm nay Tổng Giám đốc Lương không tới à?"
Vất vả lắm Cảnh Hảo Hảo mới nghỉ ngơi hồi sức một ít, sau khi cầm kịch bản học thuộc lời thoại hồi lâu, cô đã quên bẵng đi chuyện hôm nay Lương Thần không đến rồi.
Bây giờ, Tiên Nhi lại chợt nhắc tới khiến bàn tay cầm kịch bản của cô khẽ run lên. Cô cất kịch bản đi, đáp: "Khuya rồi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa, đi ngủ sớm đi!"
"Vâng!"
Tiên Nhi nhanh chóng đi rửa mặt, lúc đi ra thì tắt đèn.
Trong phòng rất yên ắng nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cứ trằn trọc mãi. Cô nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Tiên Nhi ở bên cạnh, thỉnh thoảng có cả tiếng ngáy khe khẽ, còn mình thì cứ thao thức không yên. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, cô xoay người, nhìn tám hộp cơm giống y hệt nhau đặt ngay ngắn trên bàn, lòng lại càng buồn bực hơn!
Support your favorite authors and translators in webnovel.com