Mọi sự bình tĩnh của cô ở thời khắc này đều bị sụp đổ, cô kinh hãi lắp bắp: "Hỏng rồi…"
Tô Vấn đã liệu đến việc này, làm sao Tô Bính Nghiệp có thể để anh còn sống trở về được. Anh lớn tiếng gọi cô: "Thính Thính, mặc kệ anh, em rời khỏi đây trước đi."
Vũ Văn Thính nhìn chằm chằm vào mực nước bên Tô Vấn.
Tô Vấn lo lắng đến sắp phát điên rồi: "Đi mau đi!"
Cô đứng im tại chỗ, không xê dịch một bước.
Đột nhiên, rầm một tiếng, tấm mica dày nặng trên đầu cô bị hạ xuống. Tô Bính Nghiệp nằm sấp ở phía trên, gắng sức kéo chiếc xích sắt, trên mặt đất đầy máu, lão cười rống lên điên cuồng: "Mày, mày cho rằng tao sẽ để Tô Vấn còn sống mà ra ngoài sao?"
Lão cố hết sức cài khóa vào, cười to dữ tợn, rồi trợn mắt một cái, lại gục mặt xuống.
Dù lão có chết cũng phải lôi Tô Vấn theo cùng…
Support your favorite authors and translators in webnovel.com