webnovel

Chương 30: Nếu Tôi Cắn Ở Nơi Này Thì Sao?

Lúc bọn họ ra khỏi khu chung cư, thời gian hãy còn khá sớm nhưng bởi vì ở trong xe huyên náo một trận thế nên tới gần mười giờ mới về được đến nhà.

Châu Kha Vũ muốn đậu xe trong ga ra vì vậy Lưu Vũ đành phải xuống xe rồi nhảy nhót trên bãi cỏ trong lúc chờ người, chờ chán quá bèn ngắt một đoạn cỏ đuôi chó sau đó quấn quanh ngón tay đan thành nhẫn cỏ để chơi. Đây là cách mà khi còn bé cậu đã dùng để dỗ dành Lưu Chi Tang, sớm hơn chút nữa thì là Hồ Diệp Thao, tuy nhiên đối tượng được dỗ dành lại là cậu. Có điều số lần Hồ Diệp Thao dỗ dành cậu không nhiều, có đôi lần Hồ Diệp Thao thấy cậu ríu ra ríu rít phiền phức nên mới trừng mắt nhìn, những lúc như vậy cậu nín ngay lập tức.

Kể cũng ngộ, Hồ Diệp Thao khi đó chỉ là một đứa trẻ, nhưng anh ấy đối với cậu lại có sức hút và sự răn đe vượt xa cả người lớn. Có vẻ như đấy là một loại năng khiếu bẩm sinh, mỗi lần Hồ Diệp Thao đứng trên bục biểu diễn, ánh đèn sân khấu cứ một mực xoay quanh anh ấy khiến cho mọi người bất giác nín thở dõi theo, như thể anh ấy chính là một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, thoát tục, xinh đẹp, dễ vỡ, chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ tan biến khỏi thế gian.

Đương lúc suy nghĩ vẩn vơ về những điều này thì bỗng dưng Lưu Vũ cảm giác ở đằng trước có một luồng ánh sáng rọi lên người mình từ góc trái, cậu ngẩng đầu nhìn, hóa ra là mẹ Châu, bà đang đi về phía cậu.

Dưới ánh đèn đường vàng sậm, mẹ Châu mặc một bộ sườn xám cách tân cực kỳ đẹp mắt và sang trọng, bà có dáng người chuẩn hơn khá nhiều cô thiếu nữ bây giờ, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, trên tay cầm một chiếc túi xách da cá sấu phiên bản giới hạn, sau lưng bà là một người đàn ông tóc tai gọn gàng, mặc vest và đi giày da.

Tay của Lưu Vũ hãy còn quấn cỏ đuôi chó, hạt cỏ vương vãi khắp người, trông chẳng khác nào một đứa con hoang, cậu lắp bắp lên tiếng, "Bác, bác gái."

Lưu Vũ vội vàng gỡ ra cọng cỏ đuôi chó thế nhưng ông trời lại muốn trêu ngươi cậu, càng hấp tấp gỡ thì lại càng gỡ không ra, thậm chí còn siết chặt hơn trước khiến cho các đốt ngón tay đồng loạt đỏ lên.

Lưu Vũ quýnh quáng nói, "Xin lỗi bác…"Sao cậu cứ bị người nhà họ Châu bắt gặp hoài thế? Xem tấu hài cũng có tính di truyền hay gì?

Mẹ Châu che miệng cười duyên, "Không sao, thuở bé bác cũng thích chơi trò này lắm, mẹ bác mà nhìn thấy thì kiểu nào cũng lôi bác về tét mông."

Lưu Vũ thẹn thùng hỏi, "Hôm nay bác…"

Mẹ Châu, "Ngoài này nhiều muỗi quá, vào nhà rồi nói, Châu Kha Vũ đâu?"

Lưu Vũ, "Cậu ấy đậu xe ở trong ga ra ạ."

Mẹ Châu vén tóc, "Trễ thế này mà hai đứa mới về? Đi đâu chơi vậy, hèn chi bác gõ cửa một lúc lâu mà chẳng thấy ai ra mở, bác gọi điện nhưng Đảo Nhỏ không bắt máy."

Lưu Vũ, "Bố mẹ cháu ngỏ lời mời Châu Kha Vũ đến nhà dùng cơm cho nên sau khi tan học bọn cháu cùng nhau ghé qua nhà, ăn xong mới về."

Mẹ Châu ngạc nhiên tới mức nhướng cả hàng lông mày, "Buổi tối hai đứa đã ăn những gì?"

Lưu Vũ không hiểu ý, thành thật trả lời, "Ngoại trừ vịt ngâm tương mua ở ngoài, còn lại tất cả đều do mẹ cháu tự tay nấu, có đậu hủ non sốt gạch cua, sườn xào chua ngọt, gà tiềm nấm, rau muống xào tỏi, chân gà chanh sả ớt…"

Mẹ Châu càng thêm sửng sốt, "Đảo Nhỏ có ăn hết không?"

Lưu Vũ cẩn thận hồi tưởng, "Dạ có, nhưng mà cơm thì ăn ít lắm, chỉ nhai đồ ăn thôi ạ."

Mẹ Châu lặng im một lúc lâu, bà ngó tới ngó lui Lưu Vũ nhiều lần cứ như thể đây là lần đầu tiên bà gặp cậu, lòng thoáng suy tư, "Bác thật sự bất ngờ…"

Trông thấy biểu cảm của Lưu Vũ, mẹ Châu ngay lập tức nở nụ cười, "Cháu đừng căng thẳng, bác không có ý gì đâu, tuy rằng Đảo Nhỏ biết nấu ăn từ khi còn bé nhưng con bác luôn kiểm soát chế độ ăn uống của mình một cách nghiêm ngặt. Thằng bé hiếm khi ăn nhiều vào buổi tối, dù có ăn thì cũng chỉ ăn những loại thực phẩm ít calo như ức gà và súp lơ xanh. Thỉnh thoảng bác hào hứng muốn dẫn thằng bé đến cửa hàng đồ nướng ăn tôm hùm đất nhưng thằng bé cứ lắc đầu không chịu đi, thế nên bác có hơi bất ngờ."

Lưu Vũ thảng thốt cố gắng nhớ lại chi tiết, đúng là tối nay Châu Kha Vũ không có biểu hiện cự tuyệt nhưng cậu ta nhai rất chậm, có vẻ như cậu ta không quen ăn quá nhiều vào ban đêm.

Cho nên, Châu Kha Vũ là vì cậu…

"Sao mẹ lại đến đây?"

Trong lúc còn đang sững sờ, Lưu Vũ bất thình lình nghe được giọng nói của Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ xoay móc khóa xe trên tay, hắn khẽ nhíu mày khi nhìn thấy người đàn ông đứng sau lưng mẹ mình, "Muộn như vậy rồi mà còn bóc lột sức lao động của nhân viên nha."

"Hỗn hào.". Mẹ Châu hừ một tiếng, "Nếu không phải vì chuyện của con, mẹ việc gì phải đến đây làm mồi cho muỗi chích."

Đoàn người tiến vào biệt thự.

Châu Kha Vũ định pha trà nhưng mẹ Châu xua tay từ chối, bà nói trễ rồi, xong việc thì sẽ đi ngay.

Mẹ Châu cầm trên tay bản hợp đồng và tờ hôn thú, người đàn ông trung niên tới cùng với bà là công chứng viên hợp đồng kiêm luật sư. Mẹ Châu sợ ban ngày ghé qua trường học tìm hai người ký tên sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, rất dễ bị ông ngoại phát hiện vậy nên mới phải đến lúc nửa đêm thế này, thừa dịp tất cả mọi người đều có mặt, ký cho xong bản hợp đồng trong tối nay.

Chi tiết cụ thể đã được thảo luận từ trước, Lưu Vũ xem qua hợp đồng từ đầu đến cuối, cảm thấy không có vấn đề gì mới cầm bút ký vào.

Sau khi nhìn chằm chằm Lưu Vũ nhấc bút ký từng cái một, Châu Kha Vũ cũng nhanh chóng tự mình ký tên.

Một phần hợp đồng hôn nhân, một phần hôn thú, mọi việc coi như ổn thỏa.

Cả hợp đồng lẫn hôn thú đều là bản sao, một bản đưa cho Châu Kha Vũ, một bản đưa cho Lưu Vũ.

"Về phía bố của cháu, bác sẽ để ông ấy ký một bản hợp đồng khác. Nó liên quan đến các khoản thanh toán cụ thể, vì vậy bác không thể nhắc về nó bây giờ.". Mẹ Châu xoa đầu Lưu Vũ, bà nói, "Một năm sắp tới đành phải nhờ cậy vào cháu."

Lưu Vũ lắc đầu, "Không sao đâu ạ."

Sự hòa nhã, lịch sự cũng như hào phóng mà nhà họ Châu dành cho đối tác làm ăn, với cậu mà nói thế này là quá đủ.

Sau khi ký, mẹ Châu và luật sư đứng dậy, chuẩn bị ra về.

Trước khi rời đi, mẹ Châu ôm đứa con trai cục cưng của mình một chút, chẳng hiểu nguyên cớ do đâu, bà lại đột nhiên hỏi, "Có phải tất cả các viên nhộng ức chế ở nhà đều hết hạn sử dụng rồi không?

Châu Kha Vũ, "Dạ, mấy ngày trước con có mua thêm vài hộp."

Lần say rượu ngày đó, Lưu Vũ đã chạy ra ngoài mua giúp hắn.

Mẹ Châu nói một cách đầy ẩn ý, "Những dạng thuốc kiểu này Alpha trưởng thành nên hạn chế uống, uống nhiều dễ dẫn tới tình trạng loãng t*ng trùng, chú của con thời trai tráng cũng bởi vì uống quá nhiều cho nên đến tận tuổi này rồi mà vẫn không sinh được đứa thứ hai, ròng rã hai năm cầu trời khấn Phật khắp nơi, thiếu mỗi cách rước búp bê Thuyên (*) từ Miếu Nương Nương về thôi đó."

Châu Kha Vũ, "?"

Mẹ Châu, "Thế nên, ở những thời điểm thích hợp có thể dùng phương thức khác để giải quyết…"

Châu Kha Vũ không thể nhịn được nữa, "Mẹ à!"

Mẹ Châu cười khanh khách chạy ra khỏi cửa, sau đó hô to một tiếng, "Nhớ ngủ sớm đấy!"

Luật sư rất chuyên nghiệp, trong suốt quá trình, dù có nghe thấy gì đi chăng nữa thì ông vẫn luôn giữ nụ cười chuẩn mực trên môi, thái độ bình tĩnh bất kể mưa gió, ông lịch sự gật đầu với Châu Kha Vũ và Lưu Vũ rồi đi ra ngoài.

Châu Kha Vũ đóng cửa lại, nói với Lưu Vũ, "Mẹ tôi bước vào thời kỳ mãn kinh đã được hai năm, trong đầu bà toàn nghĩ mấy thứ chẳng ai hiểu, cậu đừng để bụng."

Lưu Vũ giả bộ vuốt tóc nhằm che giấu sự xấu hổ của mình, "Không có gì, bác gái vẫn giữ được tâm hồn trẻ trung như vậy, thật sự rất tốt."

Cậu vô cùng hâm mộ mẹ Châu, phu nhân nhà giàu lắm tiền không cần lo kế sinh nhai, bọn họ dành hầu hết thời gian để chăm sóc cơ thể và những thú vui tiêu khiển khác, tuy đã đứng tuổi nhưng thần thái lại cứ như một thiếu nữ đáng yêu, ngây thơ, dù có làm nũng cũng sẽ không khiến người ta phản cảm. Mỗi khi nhìn thấy mẹ Châu cậu đều sẽ nhớ tới Chu Dục Linh, nếu như bà ấy cũng được sinh ra trong một gia đình phú quý, vậy thì chắc chắn sẽ là một người phụ nữ xinh đẹp và hào phóng, sẽ không có nhiều nếp nhăn đến thế, càng không phải vì mưu sinh mà đổ mồ hôi sôi nước mắt.

Ngó thấy Lưu Vũ ngồi thẩn thờ trên ghế sô pha với vẻ mặt u ám, Châu Kha Vũ đột nhiên khom lưng, hằn lên trán cậu một nụ hôn.

Lưu Vũ như bị sét đánh, "… Cậu làm cái gì thế hả?"

"Bởi vì trông cậu có vẻ không vui.". Châu Kha Vũ nói, "Tôi cho rằng làm vậy sẽ giúp cậu phân tán sự chú ý."

Lưu Vũ, "Đấy là một trong số những hành vi không thể làm với bạn bè bình thường! Chẳng lẽ lúc Bành Khải không vui, cậu cũng…"

"Không đâu.". Châu Kha Vũ ngồi lên phần tay vịn của chiếc ghế sô pha, "Tôi chỉ làm như thế với cậu thôi."

Lưu Vũ bị hắn làm cho á khẩu, gò má chẳng hiểu ra sao lại bỗng chốc phiếm hồng, "… Lý do?"

Châu Kha Vũ cúi đầu nhìn cậu, "Cậu từng nói, tôi muốn làm gì thì cứ làm, còn những chuyện không được phép làm cậu sẽ từ từ dạy cho tôi."

Lưu Vũ. "… Được rồi."

Châu Kha Vũ, "Vậy, hành động vừa rồi có giúp cậu vui hơn không?"

Lưu Vũ ăn ngay nói thật, "… Xác thực có chút chút."

Châu Kha Vũ dù sao cũng là một anh chàng đẹp trai cao một mét tám, hơi thở trong lành thơm mát, hôn lên trán như chuồn chuồn lướt nước, không nặng không nhẹ, có hơi nóng, nhưng dư vị nhẹ nhàng dài lâu lại khiến cho cậu trong lúc hoảng hốt sinh ra loại ảo giác được người yêu thương ôm vào trong ngực.

"Chỉ tốt hơn chút chút thôi à…" Châu Kha Vũ thì thào, hắn vươn tay chậm rãi xoa nhẹ phần lưng của Lưu Vũ, từ dưới lên trên, dịu dàng nhưng cũng đầy quả quyết.

Ngón tay Châu Kha Vũ chạm tới phần gáy của Lưu Vũ, nương theo cổ áo rộng rãi, khẽ khàng trượt vào trong, chuẩn xác sờ tới tuyến thể đang ngủ say của cậu.

Nơi đó nóng hơn một ít so với phần da thịt xung quanh, mềm mại, nuột nà, hệt như thú sơ sinh, mới ghẹo có một cái thôi mà đã thức giấc rồi.

"Vậy, nếu tôi cắn ở nơi này thì sao?"