Trời xanh trong mát, quý công tử áo xanh ngồi ngay ngắn ở dưới tàng cây đánh đàn, nhìn từ xa chỉ cảm thấy giống như một bức tranh thần tiên thanh tuyển ưu nhã, tới gần, mới phát hiện không phải như vậy.
Tiếng đàn du dương, sắc mặt người đánh đàn lại ửng hồng, biểu tình nửa tựa thật sung sướng nửa tựa ẩn nhẫn, trong cổ họng phát ra tiếng than nhẹ đầy áp lực.
Một thiếu nữ nhỏ xinh nằm nghiêng ở bên người y, gối đầu lên trên đùi y, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại vén vạt áo y lên, đang há cái miệng nhỏ hồng nhuận ra, vươn chiếc lưỡi hồng nhạt khẽ liếm lên dương cụ sớm đã nhất trụ kình thiên của y.
"Như Phong..." Liễu Phượng Ngâm thấp giọng gọi, trong giọng nói lộ ra một loại khát cầu, "Ngậm vào đi..."
Trình Như Phong hàm hồ đáp một tiếng, lại không có cho y như nguyện, một tay nắm lấy thân gậy chậm rãi sục động, đầu lưỡi giống như đang liếm cây kẹo thực ngon, vẽ vòng quanh quy đầu. .
Liễu Phượng Ngâm toàn thân đều khẽ run lên, do y luyện cầm từ nhỏ, ngón tay ở trên dây đàn là phản xạ có điều kiện, mới không làm rối loạn kết cấu của khúc nhạc. Y cắn chặt răng, cúi đầu nhìn Trình Như Phong, lại gọi một tiếng, "Như Phong..."
"Ta thật thích nghe giọng nói của ngươi," Trình Như Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, lại giơ tay sờ sờ hai hòn ngọc phía dưới côn thịt , "Gọi thêm vài tiếng nữa đi?"
"Như Phong."
Liễu Phượng Ngâm thực nghe lời mà tiếp tục gọi nàng.
"Như Phong... Trân Châu... tiểu Phong Nhi..."
Côn thịt của y bị nàng tùy ý đùa bỡn, là tra tấn, cũng là sung sướng , y thở hổn hển, mê loạn gọi ra tiếng xưng hô thân mật nhất mà mình có thể nghĩ ra, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
"Tiểu tâm can.... bảo bối của ta..."
Trình Như Phong chỉ cảm thấy cả tim gan cũng run thành một mảnh.
"Ai nha... thì ra Liễu công tử cũng sẽ dùng từ ngữ buồn nôn như vậy để gọi người sao..." Nàng nâng mắt lên nhìn y, đuôi lông mày khóe mắt đã nổi lên mị sắc kiều diễm, con ngươi long lanh ánh nước càng là xuân tình mênh mang.
"Thích không?" Liễu Phượng Ngâm hỏi.
Câu trả lời của Trình Như Phong là trực tiếp mở miệng ngậm lấy nguyên cây côn thịt nóng bỏng thô dài của y.
Liễu Phượng Ngâm không tự chủ được mà ngẩng đầu, chỉ cảm thấy thần hồn thân thể đều thư thái, giống như cả người ở trên mây.
Trình Như Phong nhìn thấy biểu tình vui sướng của y, nhanh chóng phun ra nuốt vào. Búi tóc buông lỏng dưới động tác phập phồng lên xuống của nàng, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, đem gò má đỏ bừng của nàng che đi một nửa, lại càng có vẻ vũ mị động lòng người.
Côn thịt thô tráng lấp đầy cái miệng nhỏ của nàng, đầu lưỡi linh hoạt liếm gân xanh bạo nổi ở trên thân gậy, hàm răng nhay nhẹ quy đầu, nước bọt không kịp nuốt xuống theo côn thịt ra vào mà từ khóe miệng chảy xuống, vừa hương diễm, lại vừa dâm mĩ.
Đối với Liễu Phượng Ngâm mà nói, khoái cảm truyền đến từ côn thịt cùng thị giác đập vào mắt như vậy mang đến kích thích giác quan gấp đôi, sảng khoái đến cực điểm.
Giai điệu tiết tấu của tiếng đàn tức khắc liền nhanh gấp bội, ở trong nháy mắt đã kết thúc, y thu tay về rồi đè đầu Trình Như Phong lại, thấp giọng kêu tên nàng, côn thịt tiến sâu vào trong yết hầu nàng, bỗng nhiên bộc phát ra, từng luồng dương tinh mạnh mẽ trực tiếp bắn vào trong miệng nàng.
Trình Như Phong đều nuốt xuống, lại đem côn thịt y liếm thật sạch sẽ, sau đó mới lại lần nữa nâng mắt lên nhìn y, cười nói: "Như vậy cũng coi như đàn xong sao? Liễu công tử ngươi đây là gian lận nha."
Liễu Phượng Ngâm ho khan một tiếng.
Thời điểm này, y sao có thể còn lo khảy đàn?
Y chỉ muốn khảy nàng.
Y bế Trình Như Phong lên, làm cho nàng ngồi ở trên đùi mình, hai chân mở ra hai bên, côn thịt vừa mới bắn qua một lần vẫn như cũ không thỏa mãn mà thẳng băng chọc vào nàng.
Trình Như Phong vừa nãy tuy rằng giễu cợt y, nhưng cũng không có cự tuyệt.
Nàng cũng muốn y.
Lúc nghe đến y kêu "Tiểu tâm can", nàng đã ướt đẫm.
Nàng vén váy mình lên, điều chỉnh vị trí một chút, dẫn côn thịt của y tìm được hoa huyệt sớm đã đầm đìa xuân thủy của mình.
Liễu Phượng Ngâm đĩnh eo một cái, liền thẳng tiến vào.
Đột nhiên tràn đầy khuây khoả khiến Trình Như Phong yêu kiều rên rỉ một tiếng, ôm chặt lấy Liễu Phượng Ngâm.
Hai người dán vào nhau chặt chẽ như thế, chính giữa không có một chút khe hở nào.
Mặc dù hoàn toàn không nhúc nhích, đều có một loại khoái cảm tê dại truyền đến tận đáy lòng.
"Liễu công tử..." Trình Như Phong lẩm bẩm, hôn xương quai xanh của y, "Khúc nhạc vừa rồi của ngươi, không tính đàn xong, có phải nên bị phạt hay không?"
"Nàng muốn phạt ta cái gì?"
Trình Như Phong cởi bỏ quần áo của y, dán người lên làn da bóng loáng trắng nõn trước ngực y, "Thì phạt... Ngươi ca hát cho ta nghe đi. Hát ngay bây giờ ..."
Thân thể Liễu Phượng Ngâm cứng ngắc một cái.
Nàng kề sát ở trong lòng ngực y như vậy, côn thịt y còn cắm thật sâu ở trong hoa huyệt ướt át ấm áp của nàng, loại thời điểm này... Muốn y ca hát?
"Hát đi mà~~"
Trình Như Phong làm nũng vặn vẹo eo, thịt non trong hoa huyệt xoắn chặt côn thịt y, khiến y sảng đến xương cốt đều tê dại.
"Nàng thật đúng là..." Liễu Phượng Ngâm thở dài một tiếng.
Thần Huy nói nàng là yêu tinh.
Y lại chỉ cảm thấy yêu tinh cũng không tác quái như nàng.
Nhưng y lại cố tình mắc phải ma lực của yêu tinh này, ném không ra, bỏ không được.
Y rốt cuộc vừa mới bắn qua một lần, lúc này cũng còn nhịn được, ôm nàng, cúi đầu dán ở nàng bên tai, nhẹ giọng ngâm xướng.
Âm thanh của y vốn dĩ thanh linh giống như dòng suối trong mát ở giữa núi rừng, nhưng lúc này mang theo âm khàn khàn của tình dục , cùng với hơi thở dốc, thật giống như giọng ca hát của hải yêu, gợi cảm mà mị hoặc, quả thực muốn mạng người.
Trình Như Phong chỉ cảm thấy cả người nóng lên, không tự chủ được mà rùng mình, thế nhưng liền ở trong tiếng ca của y nghênh đón cao trào lần đầu tiên của hôm nay.
Nàng ngửa đầu, phát ra tiếng ngâm nga vui sướng, thật giống như là đang hòa âm cùng với tiếng hát của Liễu Phượng Ngâm.
Trong hoa huyệt một cơn co rút lại thật mạnh, gắt gao xoắn lấy côn thịt của Liễu Phượng Ngâm, xuân thủy nóng bỏng tuôn ra, tưới lên trên quy đầu y, khiến cho côn thịt cứng rắn như thiết nhảy lên, lại thô to thêm vài phần.
Liễu Phượng Ngâm nhịn không được rên rỉ ra tiếng.
Y biết nàng từ trước đến nay đều yêu thích giọng nói của mình, nhưng như vậy... Y thậm chí còn chưa động, nàng liền tiết ra trước, vẫn là lần đầu tiên.
Trình Như Phong còn ở trong dư vị của cao trào chưa có lấy lại tinh thần, vô lực xụi lơ ở trong lòng ngực y, nhưng tứ chi lại càng thêm chặt chẽ quấn chặt lấy thân thể y, cũng không chịu buông ra một chút nào.
Liễu Phượng Ngâm nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, sửa sang lại những sợi tóc rối nơi thái dương của nàng, âm thanh càng thêm mềm mại nhu hòa.
"Luyến tiếc ta như vậy sao?" Y hỏi.
Trình Như Phong ôm y, mặt dán ở trên ngực y, dùng giọng mũi lên tiếng. "Ừ."
"Vậy đi theo ta đi được không?"
Trình Như Phong không đáp lại, rồi lại đem tay siết chặt thêm một chút nữa.
Thậm chí siết chặt đến Liễu Phượng Ngâm hơi có chút đau.
Liễu Phượng Ngâm có điểm bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể để nàng ôm như vậy, một mặt nhẹ nhàng nói: "Ta có đôi khi suy nghĩ, nếu có thể gặp được nàng sớm một chút..."
Trình Như Phong cười ra tiếng.
Lời nói của y cũng đã bị cắt ngang, cúi đầu nhìn nàng.
Trình Như Phong nhẹ nhàng thở dài, "Các ngươi ... Bạch Ký Lam cũng nói với ta như vậy..."
Liễu Phượng Ngâm mím môi, cũng không muốn nói tiếp.
Trình Như Phong chính mình lại tiếp tục nói: "Nhưng mà, nếu hắn không phải bị bệnh, nếu ta không phải là dược của hắn, chúng ta tương ngộ một cách bình thường, hắn sẽ liếc mắt nhìn ta thêm một cái sao?"
Bọn họ lần đầu tiên gặp gỡ, kỳ thật là ở Cửu Trọng Sơn.
Khi ấy Bạch Ký Lam là một vị tiền bối cao cao tại thượng mở sơn môn, nàng ở phía dưới cùng với những người khác muốn vào núi đi rèn luyện.
Ngạo Nguyệt công tử ngay cả quét mắt nhìn một cái cũng lười.
Phượng Cầm công tử sẽ không giống nhau sao?
Liễu Phượng Ngâm nhắm mắt.
Nếu y không phải bị vây ở Cập Thời Hành Lạc Đồ, nếu nàng không phải là người duy nhất có thể khiến y bảo trì thanh tỉnh ...
Cho dù nàng không phải là đệ tử của Dục Linh Tông, ở trường hợp bình thường gặp nhau, tư sắc của nàng như vậy, tu vi của nàng như vậy, tư chất nàng như vậy... Ừm, tính cách của y so với Bạch Ký Lam vẫn là tốt hơn một chút, đại khái sẽ ôn hòa mà cười một cái, thật giống như y đối với tất cả mọi người khác.
"Kỳ thật không có khác nhau giữa sớm một chút hoặc là trễ một chút, cũng không có nhiều cái nếu như vậy." Trình Như Phong nói, "Ta là cái dạng này, các ngươi mới có thể cùng ta phát triển ra quan hệ như vầy. Các ngươi đều là người tốt, nhưng mà... Chẳng lẽ là ta sai sao?"
Nàng không thể lựa chọn xuất thân của mình, không thể lựa chọn tư chất của mình.
Nàng không vào Dục Linh Tông, thì đã chết rồi.
Nàng không lấy lòng Thần Huy, thì đã chết rồi.
Thật vất vả mới chạy thoát ra, lại gặp phải Mạc Như Hải. Nàng không xin giúp đỡ từ sư phụ, thì đã chết rồi.
Vậy nàng là không nên cứu Bạch Ký Lam sao?
Nếu nàng phải tuân thủ quy tắc thế gian một lòng một dạ đến già, vì Bạch Ký Lam thủ thân như ngọc, vậy khi ở Cập Thời Hành Lạc Đồ, nàng cùng Liễu Phượng Ngâm đều chết rồi.
"Liễu công tử lần này có thể tới tìm ta, ta thật sự rất vui vẻ. Nhưng mà..." Nàng lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Liễu Phượng Ngâm, con ngươi còn có chưa hết xuân tình, long lanh, rồi lại lộ ra loại chân thành tha thiết thuần túy, "Ta chính là lạm tình như vậy, lại là người có lòng tham. Nếu Liễu công tử thật sự phải đi, ta cũng sẽ không oán ngươi, vốn dĩ là..."
Liễu Phượng Ngâm không để nàng nói xong, cúi đầu xuống hôn lên môi nàng.
Trực tiếp đem Trình Như Phong đặt trên tảng đá xanh mà trước đó đặt cây cầm, ở trong một tiếng "Tranh" vang lên, bóp lấy eo nàng, côn thịt nóng bỏng kiên quyết hung hăng va chạm trong hoa huyệt ướt át chặt khít của nàng.