webnovel

Chương 163: Sao có thể không biết liêm sỉ như vậy?

Ở trên đường đi, Bạch Ký Lam suy nghĩ rất nhiều về việc phải nói với đại ca những lời gì, nhưng đến khi tới trước mặt rồi, vẫn là không biết phải nói từ đâu.

Hai huynh đệ đối diện nhau không nói gì.

Trong không khí tràn ngập một loại xấu hổ xưa nay chưa từng có.

"Đệ, sau này..."

"Thương thế của huynh..."

Cũng không biết trải qua bao lâu, hai người đồng thời đã mở miệng, lại cùng nhau dừng lại.

Bạch Ánh Sơn cười cười, nói: "Thương của ta không có gì đáng ngại. Trước đó thật là xém chút tổn hại đến căn nguyên, nhưng bởi vì vậy mà sau đó ta có được công pháp điều dưỡng cùng đan phương, nói ra thì ta đã có lời rồi."

Bạch Ký Lam có chút bất ngờ.

Công pháp cái loại này, có thể nói là nền tảng lập thân của một tu sĩ. Nếu công pháp lợi hại thậm chí có thể khai tông lập phái, bình thường cũng không dễ dàng có được như vậy. Bạch Ánh Sơn nói có lời, chính là ít nhất Thiên Kiếm Tông và Bạch gia cũng không có cái nào so với cái này càng tốt hơn, có thể thấy được rất trân quý.

Bạch Ký Lam nhất thời cũng phán đoán không ra, đại ca hắn thật là có kỳ ngộ, hay là cố ý nói như vậy để cho hắn an tâm.

Có điều, hắn đang ở chỗ này, trạng thái mỗi ngày của đại ca hắn, hắn đều có thể nhìn thấy, khỏe hay không khỏe qua một đoạn thời gian tự nhiên sẽ rõ ràng. Đến lúc đó lại giúp đại ca tìm thầy tìm dược trị bệnh cũng không muộn.

Bạch Ký Lam đem những vấn đề này đặt sang qua một bên, hỏi: "Huynh vừa mới muốn nói cái gì?"

"Chính là muốn hỏi đệ về sau có dự tính gì." Bạch Ánh Sơn nói, "Hiện tại đệ cũng kết Anh, chuyện Bạch gia, chuyện nhị thúc, chuyện Mạc Như Hải động tay động chân ở trên người của đệ ... Cũng là lúc phải tính sổ rồi."

Bạch Ký Lam chớp mắt một cái, hắn kỳ thật... còn chưa có nghĩ đến những thứ đó. Đại ca đã nhắc tới, hắn liền gật đầu, "Đợi chuyện của Như Phong ổn thỏa đã."

Thái độ của Chu chân quân ác liệt như vậy, hắn phải trấn giữ nơi này, miễn cho bọn họ nhân lúc hắn không ở đây lại đối phó với Trình Như Phong.

"Vậy ... Như Phong..." Bạch Ánh Sơn chần chờ một chút, vẫn là hỏi, "Đệ muốn thế nào?"

Hắn muốn thế nào? Hắn đương nhiên muốn kết đạo lữ với nàng.

Nhưng...

Bạch Ký Lam nhìn đại ca hắn, hỏi lại: "Huynh thì muốn thế nào?"

"Ta tính sau khi xử lý xong chuyện của Bạch gia, thì sẽ ở bên cạnh nàng." Bạch Ánh Sơn thản nhiên nói.

Bạch Ký Lam chú ý tới từ chủ yếu và thứ yếu trong câu nói của đại ca hắn, không khỏi nhíu mày một cái, giống như xác nhận hỏi thêm một câu: "Nàng đi nơi nào thì huynh sẽ đi nơi đó?"

Bạch Ánh Sơn gật gật đầu, "Đúng vậy."

Bạch Ký Lam cảm thấy lòng ngực cùng yết hầu của hắn đều bị nghẹn, nhưng vẫn là gian nan hỏi ra câu: "Lấy... thân phận gì?"

Trong mắt Bạch Ánh Sơn hiện lên một tia buồn bã, nhưng vẫn là nhẹ nhàng nói: "Nàng cảm thấy ta là cái gì, thì chính là cái đó."

Bạch Ký Lam thở mạnh ra, đứng lên.

Trong ngực hắn như có một ngọn lửa đang bốc cháy, rồi lại có chút phân không rõ, rốt cuộc là bởi vì đại ca mơ tưởng nữ nhân mà hắn thích, hay là đại ca thế nhưng hạ thấp chính mình đến như vậy.

Đường đường là Kim Đan chân nhân của Thiên Kiếm Tông, đại thiếu gia dòng chính của Bạch gia, thế nhưng tình nguyện cả cái danh phận cũng không cần, đi theo một đệ tử Dục Linh Tông có thân phận và tu vi cũng không bằng mình.

Cái này nếu là để cho người ngoài nghe được, đại khái chỉ cảm thấy là Bạch Ánh Sơn điên mất rồi ư?

Nhưng cảm nhận trong lòng Bạch Ký Lam đương nhiên bất đồng.

Hắn kỳ thật có thể hiểu, chính hắn còn không phải vừa xuất quan thì trực tiếp chạy tới Dục Linh Tông sao?

Nhưng... càng là như vậy, thì càng...

Lửa giận cuồn cuộn dâng lên trong ngực hắn, đôi mắt hắn đỏ lên nhìn chằm chằm Bạch Ánh Sơn, lại bị mớ tóc bạc nơi thái dương của Bạch Ánh Sơn đâm vào mắt, từ từ tiết khí đi.

"Thật sự thích nàng đến vậy sao?" Bạch Ký Lam hỏi.

Bạch Ánh Sơn lại lần nữa gật gật đầu, lên tiếng, "Đúng vậy."

"Huynh biết rõ đệ..." Bạch Ký Lam cắn răng không nói tiếp, giọng nói mang theo vài phần ủy khuất.

Người khác hắn quản không được, nhưng đây là ca ca ruột của hắn, rõ ràng biết hắn thích Trình Như Phong, thậm chí... Trình Như Phong rõ ràng đều là do đại ca mang về cho hắn, kết quả đại ca còn muốn cướp...

Bạch Ánh Sơn cũng không có biện giải gì thêm, chỉ nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Nhưng mà trong miệng nói xin lỗi, ánh mắt lại rất kiên định, một tia ý tứ muốn thoái nhượng cũng không có.

Bạch Ký Lam yên lặng, nhưng càng nhiều lời chỉ trích muốn nói, lại càng nói không nên lời.

Hắn tin tưởng đại ca hắn, cũng tin tưởng Trình Như Phong, nếu không phải kề cận sinh tử, bọn họ cũng không đến mức cùng nhau lừa gạt hắn.

Đại ca hắn cũng không có khả năng trơ mắt nhìn Trình Như Phong chết.

Nhưng nếu thực sự có tiếp xúc da thịt, sao có thể xem như không có chuyện gì phát sinh?

Còn có một chuyện, đại ca hắn là biết hắn thích Trình Như Phong, nhưng cũng biết Trình Như Phong cùng với hắn cũng không có ước hẹn gì, vậy đại ca hắn cũng ái mộ nàng, muốn cùng nàng ở bên nhau, lại có cái gì sai?

Nhưng đại ca hắn chính là...

Bạch Ký Lam có vài phần suy sụp mà trở về ngồi, thở dài một hơi, nói: "Huynh sao có thể bình tĩnh như vậy?"

"Đệ chỉ cái gì?" Bạch Ánh Sơn hỏi.

"Như Phong nàng..." Bạch Ký Lam đỏ mặt, lại cắn chặt răng, "Đệ, các nam nhân khác..."

Bạch Ánh Sơn nói: "Nếu như đệ nhìn thấy nàng toàn thân đều là máu me ở trong lòng ngực đệ từ từ biến lạnh đi, thì sẽ hiểu, những thứ khác ... Cũng không có quan trọng như vậy."

Bạch Ký Lam chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng đó, liền cảm thấy ngực phát đau, hắn chỉ muốn không bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đó.

Hắn hiểu rõ ý tứ của đại ca hắn, chỉ cần nàng còn sống, thì cái gì cũng được hết, cái gì cũng có thể không cần so đo.

Nhưng mà, thật tình thích một người, sao có thể cam tâm cùng chia sẻ với người khác?

Bạch Ký Lam từ trước đến nay là toàn tâm toàn ý, đối với kiếm như thế, đối với người cũng là như thế.

Trong tim trong mắt hắn đều chỉ có nàng, nàng vì sao lại không thể...

Đúng lúc này, xa xa tựa hồ có tiếng đàn truyền đến, giống như suối trong gió mát, lại như khóc như tố.

Bạch Ký Lam càng không vui.

Hắn trầm mặt hỏi: "Liễu Phượng Ngâm lại có dự tính gì?"

Bạch Ánh Sơn nói: "Thời gian ta ở cùng với Liễu công tử rất ngắn ngủi, mấy ngày này lại nhiều chuyện như vậy, ta còn chưa có hỏi cụ thể. Nhưng ngày hôm qua ở trên đại điển kết Đan của Như Phong, y đã công nhiên cãi lời sư phụ của mình đứng về phía Như Phong, còn ở trước mặt mọi người dập đầu, muốn thỉnh sư phụ y thành toàn, ta cảm thấy đại khái y cũng là quyết tâm rồi."

Bạch Ký Lam không vui nhíu mày lại.

Hắn lại nhớ tới chuyện Cao Ninh Thành.

Liễu Phượng Ngâm cùng tề danh với hắn, người ngoài truyền y là người ôn hòa đoan chính nhất trong Tứ đại công tử, cũng đích thật từ trước đến nay đều yêu quý thanh danh của mình, lúc trước ở Cao Ninh Thành khi bọn họ tìm Trình Như Phong, còn từng lộ ra ý tứ "Tìm không thấy thì tốt", rõ ràng chính là lo lắng chuyện của mình bị tiết lộ, ảnh hưởng hình tượng của chính mình, lúc này lại quyết tâm muốn cùng nàng ở bên nhau?

Hắn hừ một tiếng, "Y cũng biết dự tính của huynh? Có thể tiếp thu những ...rối loạn tùm lum..."

Nhưng nhớ lại "Trò chơi" tối hôm qua, hắn lại cảm thấy chính mình hỏi thật dư thừa.

Thực rõ ràng, trừ bỏ hắn ra, các nam nhân khác sớm đã rất có ăn ý với nhau.

Cái nhận thức này khiến hắn vừa bực tức lại bị đè nén, căm giận nói: "Y sao có thể..."

Bạch Ánh Sơn nói là bởi vì trải qua sinh tử, nên đã không xem trọng những cái khác, nhưng Liễu Phượng Ngâm tốt xấu gì cũng là đệ tử chính đạo, sao có thể không biết liêm sỉ như vậy?

"Cao Ninh Thành." Bạch Ánh Sơn nhắc.

Bạch Ký Lam yên lặng.

Lúc trước thời điểm hắn đến Cao Ninh Thành, sương đen đã tan hết, nhưng chỉ nhìn trong thành những người hôn mê ở trên đường, thân thể họ giao triền nhau đến khó coi, cũng không khó đoán, trong thành là hoang dâm vô độ như thế. Từ cái tên "Cập Thời Hành Lạc Đồ", cũng có thể nhìn ra.

Có một số giới hạn, một khi vượt qua, thì căn bản không quay đầu lại được.

Ngay cả Liễu Phượng Ngâm vẫn luôn là thanh tỉnh, nhưng ở tại nơi đó ngây người lâu như vậy, sao có thể không chịu ảnh hưởng?

Bạch Ký Lam vốn dĩ cảm thấy, hắn đã kết Anh, vạn dặm chạy như bay mà đến, anh hùng cứu mỹ nhân, biểu hiện rõ tâm ý của mình, kế tiếp đương nhiên là thuận lý thành chương ôm lấy mỹ nhân về.

Hiện giờ xem ra, chính mình giống như đem sự tình suy nghĩ quá đơn giản rồi.