"Vị này là Từ Trú đệ tử của Vô Cực Môn. Vị cô nương còn lại là Vương Dao nữ nhi của chưởng môn Hồ Sơn Phái." Huyền Thành chân quân giới thiệu.
Hai người họ hành lễ với mọi người trong điện.
Huyền Thành chân quân kêu Từ Trú đem chuyện ở Cập Thời Hành Lạc Đồ lặp lại lần nữa.
Từ Trú liền đem chuyện y được Liễu Phượng Ngâm Trình Như Phong đánh thức như thế nào, nhìn thấy tàn hồn của Ma tộc, chuyện quyết định đi tìm khí linh tất cả đều nói lại một lần. Cũng không có thêm mắm thêm muối.
Huyền Thành chân quân nói: "Ngày đó đi tìm khí linh, chỉ có bốn người, hiện tại có ba người ở tại đây. Còn tiểu sa di Viên Tuệ, từ sau khi xảy ra chuyện, vẫn luôn ở Kim Quang Tự tụng kinh sám hối. Liễu hiền chất và Từ Trú từ sau khi ra khỏi Cập Thời Hành Lạc Đồ hành tung cũng thập phần rõ ràng, chỉ có ngươi Trình Như Phong, không biết tung tích. Ngươi nếu không phải trong lòng có quỷ, trốn cái gì?"
Trình Như Phong ngược lại nhẹ nhàng thở ra, nói đến cùng, ông ta cũng chỉ là đoán mò, cũng không có chứng minh thực tế.
Nàng lại cười cười, "Ta tại sao lại đến Cao Ninh Thành, Huyền Thành chân quân có tra qua không? Ngày đó ta ở Bạch gia làm khách, không biết tại sao bị người bắt đi, tu vi người nọ là Kim Đan, ta không phải đối thủ của y, bị y một đường bắt cóc tới Cao Ninh Thành. Sau đó đột nhiên thật giống như vào một thế giới khác, ngược lại cùng y phân tán, cũng may sau đó lại gặp được Liễu công tử, ta mới thanh tỉnh lại. Sau đó chính là Từ công tử nói những cái đó, ta vẫn luôn cùng Liễu công tử ở bên nhau, tìm những người khác, tìm biện pháp đi ra. Ngày đó cũng cùng đi đến hoàng cung. Nhưng đi vào thật giống như là bị quỷ bịt mắt, như thế nào cũng không đi ra được."
Liễu Phượng Ngâm gật gật đầu, "Ta cũng vậy, giống như vào một mê cung."
"Sau đó đột nhiên lại mất đi ý thức, khi tỉnh lại, cũng đã về tới trên tay người bắt ta đi. Ta ngay cả đi lại cũng không được tự do, sao có thể hướng Huyền Thành chân quân bẩm báo hành tung?"
Nàng kỳ thật là khi xác định an toàn liền cùng Bạch Ánh Sơn báo bình an, nhưng Bạch Ánh Sơn ở ngay lúc này đương nhiên sẽ không vạch trần nàng.
Huyền Thành chân quân nói: "Nếu người này đã bắt ngươi hai lần, vì sao lại thả ngươi đi?"
"Y muốn ta giúp y luyện Huyết Ách Đan, sau khi y ăn vào giống như có điểm không thích hợp, ta liền nhân cơ hội chạy đi." Trình Như Phong bán đứng Tư Không một chút cũng không cần do dự.
Chu chân quân hét lớn: "Ngươi nếu ngay cả ma đan cũng có thể luyện, còn nói không phải Ma tộc?"
"Phương đan cùng thuật luyện đan đều là ở trong Cửu Trọng Sơn tìm được, biết luyện ma đan rất kỳ lạ sao?" Trình Như Phong nhướng mày, "Hiệp Hội Đan Sư còn có người chuyên môn nghiên cứu cái này, chẳng lẽ tất cả đều là Ma tộc sao?"
Cửu Trọng Sơn vốn dĩ chính là nơi tiên ma đại chiến thời thượng cổ, truyền thừa của hai bên đều có lưu lại, chỉ xem cơ duyên của mọi người.
Dục Linh Tông là tà tông, vốn dĩ cũng không có như danh môn chính phái nhiều quy định như vậy, nhặt được, có thể sử dụng thì dùng, có cái gì kỳ lạ?
Chu chân quân bị nghẹn một cái, hừ một tiếng, "Ai biết rốt cuộc có người này hay không? Nói không chừng hoàn toàn là do chính ngươi bịa đặt ra."
"Y mang theo ta đến Tứ Phương Lâu mua dược liệu, lấy khả năng của chân quân, khẳng định có thể kiểm chứng, ta vì sao phải nói dối?"
"Cho dù có, cũng không thể chứng minh người đó không phải đồng đảng của ngươi." Huyền Thành chân quân cũng đã không có kiên nhẫn như trước, nghiêng nghiêng đầu, ý bảo Vương Dao nói chuyện.
Vương Dao liền nói: "Cái yêu nữ này, dùng Cập Thời Hành Lạc Đồ giết Ngũ ca ta."
Nàng ta đem Ngũ ca của nàng ta khi nào ở nơi nào mất tích, bọn họ như thế nào truy ra tung tích, như thế nào tra được manh mối, đều nói ra.
Huyền Thành chân quân cũng nói: "Lúc ấy, đại trận của Xích An Thành đích xác trong nháy mắt có cảm ứng được ma khí, có thể thấy được xác thật có Ma tộc hoặc là ma tu hoạt động gần đó."
Vương Dao nói đến thảm trạng của huynh trưởng nước mắt đã lưng tròng, duỗi tay chỉ vào Trình Như Phong, giọng nói căm hận: "Sau đó chúng ta muốn đi đến đảo Sương Mù, cùng đồng hành với Thần Huy đạo hữu, ngẫu nhiên nghe được sư huynh muội bọn họ nói chuyện, mới biết được nguyên lai hung thủ chính là cái yêu nữ này!"
Vị Vương công tử kia, hiện tại rõ ràng còn sống. Tuy rằng là đang hao phí tu vi tinh nguyên làm nguồn năng lượng cho Cập Thời Hành Lạc Đồ, nhưng thời điểm Trình Như Phong dùng đến ma bảo này rất ít, chiếu theo tốc độ này, Vương công tử làm pin vài thập niên nữa cũng không thành vấn đề.
Chính là Trình Như Phong cũng không có khả năng đem y ra đối chất, như vậy không phải tương đương thừa nhận Cập Thời Hành Lạc Đồ thật sự ở trên tay nàng sao.
Nàng nhất thời không nói chuyện, Thần Huy lại nhíu mày, nói: "Quả thực nói hươu nói vượn, huynh đệ của ngươi, ta cũng chỉ quen biết có một mình Vương Thụy, cái Ngũ ca gì đó, nghe cũng chưa nghe qua."
Trình Như Phong liền nói: "Vị Vương tiên tử này chung tình với sư huynh ta, cầu mà không được, cho nên ghen ghét ta, thuận miệng cắn bậy, lời nói của nàng ta cũng có thể tin sao?"
Mặt của Vương Dao đỏ bừng, khóc ra tiếng, "Các ngươi các ngươi mới nói hươu nói vượn, phụ thân ta là chưởng môn Hồ Sơn Phái, ta muốn gả cho thanh niên tuấn tú nào mà chả được, sao có thể coi trọng người của Dục Linh Tông?"
Huyền Thành chân quân cũng nói theo: "Vì muốn thoát tội, thế nhưng tùy ý làm bẩn người trong sạch! Quả thực vô sỉ!"
Trình Như Phong cười ra tiếng, "A, các ngươi hất nước bẩn lên trên đầu ta thì hiên ngang lẫm liệt, ta chẳng qua là nói sự thật, thì chính là vô sỉ? Các ngươi nói lâu như vậy, chứng cứ đâu? Cái chứng minh thực tế gì cũng không có, chỉ là kêu vài người ở chỗ này đổi trắng thay đen ăn nói bừa bãi, chẳng lẽ cái gì cũng tùy vào các ngươi nói sao?"
Huyền Thành chân quân hừ một tiếng, nói: "Hiện tại nếu bên nào cũng cho là mình đúng, ta xem chỉ có một biện pháp có thể phân biệt thật giả."
Cố Ngôn hỏi: "Biện pháp gì?"
Huyền Thành chân quân nhìn chằm chằm vào Trình Như Phong, ánh mắt lạnh lùng, "Soát hồn."
Soát hồn loại pháp thuật này, Trình Như Phong đương nhiên biết, nàng tại kiếp tâm ma còn dùng qua nó, đối với tác dụng cùng hậu quả của nó rất rõ ràng.
Nó là trực tiếp tác dụng đến linh hồn người, ở pháp thuật này, cho dù là ký ức mà bản nhân đã quên đều sẽ không có chỗ nào che giấu.
Muốn điều tra rõ một người có nói dối hay không, soát hồn thật là biện pháp đơn giản nhất.
Nhưng cũng thật quá mức thô bạo.
Đó là tương đương với dùng ngoại lực trực tiếp công phá thức hải của một người, tiêu diệt ý chí của họ, đảo loạn thần thức họ, tầng tầng lớp lớp vạch ký ức họ ra.
Thống khổ thì không cần phải nói, cường độ của thần hồn yếu một chút, liền sẽ trực tiếp hồn phi phách tán, thật giống như Trình Như Phong tại kiếp tâm ma đối phó những thuật sĩ đó.
Cho dù có thể chống đỡ qua đi, đa số cũng sẽ biến thành ngây ngốc.
Cho dù là từ sư trưởng mà mình tin tưởng tới làm, đơn thuần chỉ là vì lấy chút tin tức, cẩn thận lại cẩn thận, nhưng thần hồn bị đảo loạn, đời này cũng không còn có hy vọng tu hành gì.
Huống chi Huyền Thành chân quân rõ ràng mang tràn đầy ác ý, tuyệt đối sẽ thuận tay bóp chết nàng.
Bạch Ánh Sơn trực tiếp liền ngăn ở trước người Trình Như Phong, quát: "Không được!"
"Dựa vào ngươi sao?"
Chu chân quân tiến lên một bước, một bước kia bước ra, ngay cả toàn bộ mặt đất đều chấn động, kích động tầng sóng khí giống như dời non lấp biển phóng về phía Trình Như Phong.
Bạch Ánh Sơn đứng mũi chịu sào, trực tiếp phun ra một búng máu.
"Ánh Sơn!" Trình Như Phong vội vàng duỗi tay đỡ lấy Bạch Ánh Sơn.
Liễu Phượng Ngâm cũng bị bức lui vài bước, hắn bèn thuận thế ngồi xuống trên mặt đất, lấy Dao cầm ra, năm ngón tay thon dài lướt qua, tiếng đàn trong trẻo truyền ra, âm thầm đem uy lực của sóng khí kia tiêu diệt đi vài phần.
Nhưng mấy người có tu vi kém một chút, vẫn là chịu không nổi.
Có một số người thậm chí vừa mới bò dậy trong trận uy áp vừa rồi của Chu chân quân, lúc này lại ngã xuống lần nữa.
Chu chân quân nhìn một đám ngã trái ngã phải, khinh thường mà hừ một tiếng, "Một bầy kiến, sáng sớm không nên cùng bọn họ nói nhiều như vậy. Người đâu, đi đem ma nữ kia bắt lấy lại đây cho ta."
Vài tên chiến binh ở phía sau ông ta lĩnh mệnh bước lên.
Nhưng không đợi bọn họ tới gần Trình Như Phong, liền nhìn thấy một vệt kiếm quang.
Sáng như ánh trăng, lạnh như sương.
Khí thế vô cùng, phá không chém tới.
Chỉ cần bọn họ bước thêm một bước nữa, liền sẽ huyết bắn khắp nơi, đầu lìa khỏi cổ.
Uy lực của nhát kiếm kia, ngay cả Chu chân quân cũng theo bản năng lui một bước, mới cao giọng quát hỏi: "Người nào?"
"Ta xem ai dám động đến nàng!"
Âm thanh thanh lãnh từ ngoài điện truyền đến.
Khi nói chữ thứ nhất tựa hồ còn ở rất xa, đến chữ cuối cùng, người đã đến gần ở trước mắt.
Bạch y trắng hơn tuyết, tóc đen như mực.
Nam tử tuấn tú phong hoa tuyệt thế, dáng người đĩnh bạt, đứng trên kiếm quang lộng lẫy chói lọi.