"Anh muốn tìm lại trái tim của Tinh Tinh."
Cung Mặc nhỏ giọng đáp, quay đầu lại nhìn Cung Tinh Tầm một chút.
Xuyên qua bóng tối, Cung Tinh Tầm không thể nào nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Cung Mặc.
"Tinh Tinh, đừng sợ, em vứt trái tim của chúng ta.Anh trai sẽ giúp em tìm về!"
Buông xuống một lời, Cung Mặc không phân tâm nữa, hai mắt vững vàng nhìn chằm chằm phía trên núi giả, từng bước một leo lên.
Đối với chuyện này, Cung Tinh Tầm hoàn toàn bị dọa sợ, cô muốn gọi Cung Mặc, nhưng lại sợ mình lên tiếng nữa, sẽ hại anh ngã từ trên đó xuống.
Mắt thấy, anh từng chút bò đến điểm cao nhất, không ngừng tìm kiếm qua lại.
Đột nhiên, Cung Tinh Tầm cảm thấy đau đầu, chỉ có thể đến gần một chút, phòng ngừa nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì có thể giúp đỡ Cung Mặc. Thật không ngờ, Cung Mặc lại chấp nhất như thế.
Sớm biết thế cô sẽ không ném nó đi, vì sao lại cố chấp với một kẻ ngốc chứ? Cô thật ngu xuẩn!
Support your favorite authors and translators in webnovel.com