Nhìn Bạc Dạ Bạch, Trì Vi nhẹ giọng hỏi lại.
Sau đó tự cười, tự trả lời: "Thật ra, thầy cũng không tồi. Chỉ tiếc, trời sinh mệnh ngắn, lại còn như cọc gỗ, không hề có chút tình thú, thậm chí... Ngay cả suy nghĩ của anh, tôi còn phải đi đoán. Cứ tiếp tục như vậy, anh không chán, thì tôi cũng thấy chán..."
Cô gái gằn từng tiếng khiêu khích, dáng vẻ cười tươi như hoa, muốn nhúng chàm người ta, sau đó hung hăng phá hủy.
Biết rõ, chỉ là một trận võ mồm.
Biết rõ, cô chỉ đang cố ý.
Cũng biết rõ, anh không thể dao động cảm xúc, cũng không cần để ý.
Nhưng cố tình, từng chữ chói tai, như ngấm tận vào xương tủy, làm hỗn loạn đáy lòng vốn tịch mịch của anh.
"Trì Vi, chọc giận tôi, đối với em... Không có gì tốt cả."
Thật lâu sau, Bạc Dạ Bạch mới mở miệng, trong mắt dày đặc nguy hiểm, khiến người không rét mà run.
"Thầy, anh cho là... Tôi đang nói đùa?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com