Lúc này, dì Vương tiến vào khuyên bảo, muốn giúp Trì Vi đứng dậy.
Trì Vi chỉ ngơ ngác, chăm chú ôm thi thể mẹ mình, không để ý tới bất kỳ ai.
Cho đến lúc này, Trì Viễn mới dắt theo Diệp Tố Chi chậm chạp xuất hiện, khuôn mặt căm ghét : " Trì Vi, con còn hồ đồ sao. Còn không mau buông ra ! Đừng làm cho bệnh AIDS của bà ấy bị lây nhiễm thêm …"
Lúc này Trì Vi mới chậm rãi hoàn hồn, ngửa đầu nhìn cha mình, lặng yên mở miệng : " Trì Viễn, mẹ tôi chết rồi ."
Có lẽ là ghi nhớ Bạch Thanh Thu đã từ trần và cũng có lẽ vì bản thân chột dạ, Trì Viễn nhất thời không tính toán việc Trì Vi gọi thẳng tên của ông ta .
Rất nhanh, ông ấy gọi người tiến lên, đưa thi thể Bạch Thanh Thu đi.
Lần này, Trì Vi không ngăn cản, chậm rãi buông tay ra.
Vô tình cô nhìn thấy mẹ mình mình chết mà mắt chưa từng nhắm lại nên đã đưa tay ra, nhẹ nhàng khép lại đôi mắt ấy.
Không một ai dám ngăn cản Trì Vi vào lúc này, kể cả Trì Viễn !
Support your favorite authors and translators in webnovel.com