Khi Tịch Hạ Dạ đi qua hành lang, cô nhìn vào cái bóng của chính mình. Cô đột nhiên được nhắc nhở về một điều gì đó. Dừng bước lại, cô quay đầu và ngẩng lên. Mặt trời đang lặn về hướng tây, tỏa ra những tia nắng ấm áp và dịu dàng. Ánh sáng mờ nhạt này thật mê hoặc, cô nhìn chằm chằm vào nó một lúc khi khuôn mặt của người đàn ông bất chợt xuất hiện trong tâm trí mình.
Sau một hồi im lặng, cô rút điện thoại ra, tìm số người đàn ông đó và gửi cho anh một tin nhắn
Mộ Du Thần, em nhớ anh.
Cô gửi nó đi không một chút do dự.
Sau khi gặp một số khó khăn thì cuối cùng người đàn ông cũng ngủ thiếp đi, nhưng tin nhắn đã đánh thức anh. Anh tỉnh táo ngay khi thấy tin nhắn và nhìn vào nó một lúc lâu với tia sáng mờ nhạt xuất hiện trong đôi mắt đen thẫm.
Anh trả lời với một nụ cười trên môi: Anh cũng vậy.
Cô mỉm cười khi nhận được tin nhắn của anh. Trái tim cô trở nên mềm mại và cố có thể cảm thấy sự ngọt ngào xung quanh mình.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com