webnovel

Cần một hôn lễ (3)

Editor: Wave Literature

Đôi mắt của Mộ Du Thần sâu thẳm như đại dương khi lướt qua Tịch Hạ Dạ, lúc này anh đã lấy điện thoại gọi cho Ah Mo đến và xử lý mọi việc. Tịch Hạ Dạ bất lực lên xe.

Sau khi Tịch Hạ Dạ đeo dây an toàn, Mộ Du Thần khởi động xe và lái đi một cách chậm rãi.

"Cô không muốn lấy lại bản vẽ sao?"

Giọng nói sâu lắng của anh phá vỡ sự im lặng trong xe, cũng khiến Tịch Hạ Dạ giật mình trong khi đang tựa lưng về phía ghế. Nhìn khung cảnh đêm bên ngoài, cô chầm chậm quay đầu và nhìn anh đang tập trung lái xe. Cô do dự trong chốc lát, đôi mắt tĩnh lặng nhấp nháy và sáng nhẹ , đôi môi mỏng nhẹ nhàng tách ra "Tôi cho anh đấy!"

"Tôi biết những chữ đó không phải là chữ viết tay của cô."

Anh đã nghĩ về nó trước khi nói điều này. Trong lúc đó, Tịch Hạ Dạ lập tức nhướn mày và ngạc nhiên nhìn anh.

"Làm thế nào anh biết tôi không thực sự viết chúng? Tôi e là tôi thực sự rất ác độc đấy!"

Tịch Hạ Dạ cười một cách cay đắng và thở dài thất vọng, "Thấy họ hạnh phúc bên nhau, tôi không cảm thấy bình tĩnh gì cả. Tôi luôn có ý muốn tiêu diệt họ, nhưng tôi đã cố kìm nén mình lại ..."

"Điều đó có nghĩa cô là một người bình thường đấy chứ. Cô nên cảm thấy hạnh phúc vì điều đó đi", Mộ Du Thần lặng lẽ trả lời. Anh dừng lại, rồi đột nhiên nói với giọng trầm xuống, "Tuy nhiên, tôi không phủ nhận rằng những gì bạn của cô nói có lý đấy. Hãy để quá khứ là quá khứ, cách đơn giản nhất sẽ là bắt đầu một cuộc sống mới, chuyển bại thành thắng. Hãy để mọi thứ rơi vào quên lãng đi."

Khi nghe lời khuyên của anh, Tịch Hạ Dạ đột nhiên im lặng. Những lời của Tố Nam từ trước vẫn rõ ràng vang vọng bên tai cô.

Kết hôn với một người đàn ông ưu tú trước khi họ kết hôn. Cho họ thấy cậu có thể tốt như thế nào và trị vì ở trên đỉnh nữa kia! Hãy trả thù đi...

Một kế hoạch khá lý tưởng đấy nhưng làm sao mọi người có thế thực sự quyết tâm để tự đày đọa bản thân như vậy chứ? Hôn nhân không phải là một cuộc đua.

Cô sẽ tìm thấy can đảm như thế nào đây? Hơn nữa, cô sẽ tìm ai đủ khùng điên như cô, để ngang bướng và tự đày đọa bản thân như vậy cơ chứ?

Khi cô nghĩ về điều này, Tịch Hạ Dạ đột nhiên cúi đầu xuống một chút buồn bã. Cô hít vào và bất lực chống một tay lên cửa kính ô tô bên cạnh, nhẹ nhàng giữ đầu mình và ánh mắt dần trở nên xa xăm. Đôi mắt cô hơi hướng về phía Mộ Du Thần khi anh lái xe. Giọng nói nhẹ nhàng khẽ vang lên. "Tôi sợ rằng tôi không thể chịu hậu quả. Hơn nữa, điều này sẽ vô cùng bất công với người đầu tư vào mối quan hệ này. Tôi không thể tạo ra một bi kịch khác vì một bi kịch có sẵn mà, đúng không?"

"Làm thế nào để cô biết mình sẽ tạo ra một bi kịch chứ không phải là một bộ phim hài hả? Cô không thể cứ quá bi quan về mọi thứ như vậy. Nếu không, điều duy nhất cô gặp rắc rối là chính cô."

Anh khẽ thở dài. Với giọng nói cực kỳ trầm, theo cách đó, anh không biết mình đang nói chuyện với cô gái bên cạnh mình hay với chính mình.

Có vẻ như giọng nói già nua của Mộ Nhất Nam lại bắt đầu vang lên.

Du Thần, hãy để quá khứ là quá khứ. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục ...

Đột nhiên, anh cảm thấy hơi mỏi mệt.

Đúng thế…

Anh cảm thấy mệt mỏi ...

Ngày nay, những người bị mắc kẹt trong nhiều năm tại thành phố cô đơn và buồn bã này, thường chứa đầy những vết thương từ quá khứ. Chỉ có thời gian mới có thể xóa sạch tất cả những ký ức, vì vậy có lẽ, anh cũng nên nhận ra điều gì đó.

Anh cảm thấy một sự pha trộn của cảm xúc và anh nghĩ về nó rất lâu, sau đó đột nhiên trái tim anh đập lọan một nhịp. Anh không biết điều gì đã khiến anh đột ngột đạp phanh. Chiếc Porsche đang tiến về phía trước với tốc độ ánh sáng bỗng nhiên dừng lại. Anh đột nhiên quay đầu lại và nhìn cô gái đang ôm đầu mình với đôi mắt nhắm nghiền.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ấy trông hơi tối tăm dưới ánh đèn mờ. Trông như có một ánh sáng, một bầu không khí u uất không thể diễn tả được xung quanh cô. Cô có vẻ hơi mệt mỏi và anh chợt nhận ra rằng cô thực sự rất gầy. Cơ thể cô co rúm lại bên dưới áo gió và trông rất yếu đuối đến lạ.

"Tịch Hạ Dạ ... Tôi nghĩ, có lẽ cô cũng giống như tôi. Cô cũng cần một cuộc hôn nhân."

Khi Mộ Du Thần nói điều này, Tịch Hạ Dạ, người đang nghỉ ngơi bên cạnh đột nhiên cảm thấy mình cứng đờ. Cô từ từ mở mắt ra và lặng lẽ quay đầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông hơi mất tập trung bên cạnh cô. Điều bắt gặp tầm nhìn của cô là đôi mắt đen huyền của anh tối như bầu trời đêm. Đôi đồng tử ngưng tụ với một ánh sáng luân chuyển. Cô hoàn toàn không thể nhìn xuyên qua anh, nhưng dường như cô biết được thứ gì đó từ nó.

Chẳng hạn như sự chân thành.

Hay nói, mệt mỏi và xót xa.

Có phải anh đang thương hại cô? Hay là chính mình?

Cô biết rằng mỗi một người đều có câu chuyện riêng của chính mình, nhưng cô không muốn hỏi quá nhiều. Rốt cuộc, mối quan hệ của người khác không liên quan gì đến cô. Ngay cả khi cô ấy biết về nó, nó là vô nghĩa.

"Anh..."

Đôi mắt lấp lánh của cô bắt đầu mờ đi khi cô nhìn anh ngạc nhiên. Đầu cô vẫn chưa thể hiểu những gì anh vừa nói.

Mộ Du Thần thấy cô trông hơi choáng váng, rồi đôi môi của anh đột nhiên bình thản biến thành một đường cong nông. Giọng nói trầm ấm của anh có một sự dịu dàng hiếm có trong đó. "Nếu cô không phiền, hãy kết hôn với tôi. Làm vợ tôi nhé, trở thành người phụ nữ đứng đầu Tập đoàn Quang Vinh Thế Giới. Bằng cách đó, cô sẽ có thể đi ra phía trước."

Những lời anh nói thẳng thắn và quyết liệt như một tiếng sấm sét bất chợt lóe lên trên bầu trời đêm tăm tối. Ngay lập tức khiến tâm trí Tịch Hạ Dạ trống rỗng. Cô bị sốc bởi những lời nói của anh đến nỗi sững sờ.

Khi nhìn thấy Tịch Hạ Dạ kinh ngạc một lúc lâu mà không trả lời, anh mỉm cười bình tĩnh. Anh luôn là kiểu người lập tức lên kế hoạch và hành động bất cứ khi nào có suy nghĩ.

Nhiều năm trong cuộc đời quân ngũ và kinh nghiệm kinh doanh của anh đã hình thành nên sự quyết đoán mà anh có được ngày hôm nay, nó góp phần tô đậm tính cách điềm tĩnh và lạnh lùng của anh.

Là một doanh nhân, anh sẽ luôn ưu tiên theo đuổi một tình huống đôi bên cùng có lợi. Nếu anh kết hôn với cô gái bên cạnh anh, có lẽ đó sẽ là một điều tốt cho cả hai, phải không?

"Tôi sẽ cho cô cơ hội nghỉ ngơi một chút nhé. Hãy cho tôi biết câu trả lời của cô sau ba ngày nữa"

Anh lặng lẽ nhìn cô. Giọng nói trầm thấp của anh thật dịu dàng trong khi mang một nét quyến rũ khó tả ...