Ăn… Ăn rồi?!
Σ(っ°Д°;)っ
Bảo Đệ sững sờ, còn Lâm Châu thì bất lực.
Trong lòng thầm nghĩ thằng nhóc này sao hở ra cái là đã ăn hết cả bông hoa này rồi, đã nói là nguyên liệu thuốc hữu dụng, ai biết được liệu có phải dùng để cứu mạng người hay không.
Tuy nói là có thể không sống được lâu nữa nhưng mày húp trọn luôn như này thì khác gì tự ôm họa vào người??
Thế nhưng, Lâm Châu chưa kịp lên tiếng, sắc mặt của Servine chợt thay đổi, nó nằm oạch xuống đất ôm lấy bụng, bắt đầu lăn lộn.
Lâm Châu sửng sốt!
Hoa khác thì không sao, ông nội mày, đừng có ăn đồ lung tung rồi xảy ra chuyện nhé!
Lâm Châu lo lắng, vội vàng chạy đến bên cạnh Servine, giữ chặt người nó để quan sát.
Cơ thể của Servine dường như trở nên trong suốt, từng mạch máu bên trong cơ thể giống hệt như đường gân lá, chúng phát ra ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt, chiếu rọi cùng với đường vân trên cơ thể.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com