webnovel

Chờ được em rồi.

Buổi trình diễn được diễn ra tốt đẹp, đám Vương Nhất Bác cũng mệt thành chó. Cả bọn dường như không được nghỉ chút nào, vừa thở dốc được một hơi lại phải lên nhảy tiếp. Vương Nhất Bác nằm ngoài ra trên ghế dựa, ngửa đầu thở dốc.

"Mọi người vất vả rồi. Hội học sinh chúng tôi có mở tiệc chúc mừng sau buổi diễn nên mọi người cùng tham gia cho vui nhé." Tiểu Thu đon đả chạy tới, cong mắt mời chào.

"Mỹ nhân đã có lời thì sao có thể từ chối chứ? Đi đi, đi thôi!" Đàn anh háo sắc nào đó dù đã mệt đến thở không ra hơi vẫn hồ hởi đáp ứng.

"Em không đi… mệt chết rồi…" Vương Nhất Bác nói rồi nhằm mắt, ngả người ra phía sau.

"Vậy chú em cứ ở đây nghỉ đi nhé, bọn anh đi đây." Đàn anh hí hửng kéo mọi người đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một mình vnb, cảm giác mệt mỏi khiến mí mắt của cậu nặng trĩu trong khi cả người dần dần nhẹ tênh, mơ mơ hồ hồ nửa như chìm vào giấc ngủ. Một cảm giác lành lạnh đột nhiên khẽ chạm vào trán của cậu, sau đó trượt xuống mắt rồi nấn ná trên gò má rất lâu. Vnb muốn giơ tay gạt thứ đó đi nhưng tay cậu không thể nâng lên được, muốn mở mắt ra nhìn thì mí mắt như bị ai giữ chặt.

"Chờ được em lần nữa rồi…"

Âm thanh trong veo nghẹn ngào vang lên ngay sát bên tai, sau đó cậu hoàn toàn chìm vào bóng đêm.

"Tiểu Bác! Tiểu Bác…"

"Tiểu Bác dậy đi nào."

Vnb choàng tỉnh, hai mắt trợn lớn rồi bật dậy ngay lập tức khiến đàn chị bên cạnh giật mình thốt lên một tiếng hoảng sợ.

"Tiểu Bác … em … sao thế? Nằm mơ ác mộng à?"

"Vừa rồi có ai vào đây?"

"Ai cơ?"

"Em hỏi vừa rồi có ai vào phòng này?"

"Em nói gì lạ vậy? Nãy giờ chỉ có một mình em ở trong phòng thôi, mọi người đang định gọi em dậy để đi về."

"Không thể nào! Chắc chắn có người vừa ở đây!"

"… Thật sự không có ai vào phòng nghỉ cả. Em ổn chứ… nhìn mặt em lúc này đáng sợ quá…"

Vnb nhìn chằm chằm đàn chị đang co rúm lại, ánh mắt của chị ta không giống như đang nói dối nhưng cậu có thể chắc chắn rằng âm thanh đau đớn vừa rồi không phải do cậu nghe nhầm.

Là ai? Là ai lại có thể phát ra âm thanh như vậy?

Cảm giác vô cùng quen thuộc cứ quấn lấy vnb, rõ rang cậu biết chủ nhân của giọng nói đó là ai nhưng lại không thể nhớ ra nổi. Tại sao giọng nói ấy lại đau đớn khắc khoải như vậy, tại sao lại bi thương đến thế?

Tại sao lại khiến trái tim cậu như nát vụn thế này?

Tong góc tối nào đó của trường đại học, một người trẻ tuổi ngồi dựa lưng vào góc tường thở hổn hển, môi mím chặt, nước mắt rơi lã chã không ngừng. Bên cạnh anh ta là một cô gái nhỏ chừng bốn, năm tuổi đang lo lắng đến siết chặt nắm tay nho nhỏ.

"Chủ nhân chủ nhân, ngài ổn không? Chủ nhân chủ nhân, sao lần nào cũng khổ sở như vậy?"

Người trẻ tuổi không đáp lời, hàm răng cắn chặt đến mức bờ môi hồng nhạt bắt đầu rớm máu. Dù là trong bóng tối sắc đỏ rươi vẫn vô cùng chói mắt trên làn da trắng đến nhợt nhạt.

"Chủ nhân chủ nhân, em bắt người về cho ngài nhé? Chủ nhân chủ nhân đừng đau lòng nữa được không?

Người trẻ tuổi ngước mắt nhìn lên, đôi mắt đỏ rực sang lập lòe trong bóng tối. Anh run rẩy nói: "Tiểu Vũ … đưa ta về đi, đừng động đến cậu ấy."