"Hay là anh… tự cởi đi?" Giọng nói yếu ớt của Ninh Hề Nhi vang lên, bên trong còn xen lẫn tiếng nức nở khe khẽ.
Kỷ Dạ Bạch không muốn làm khó cô nữa, hơn nữa cứ thế này thì người khó chịu nhất chính là hắn…
"Được rồi, anh tự làm."
Giọng nói của hắn như mang theo ma thuật mê hoặc lòng người.
Ninh Hề Nhi thoáng nghe thấy tiếng quần áo rơi xuống đất, cô sợ hãi hé mí mắt thành một đường nhỏ, khuôn mặt cô lập tức đỏ rực như bị thiêu cháy.
Dáng người chuẩn từng mi li mét của Kỷ Dạ Bạch hoàn toàn hiện lên trước mặt cô.
Chỉ liếc một cái, cô lập tức dời tầm mắt đi, không dám nhìn tiếp.
Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, hắn đi tới véo nhẹ má cô, "Trốn anh hả?"
"Em… đâu có…"
"Đã là vợ chồng rồi còn ngại ngùng gì nữa?" Giọng nói của Kỷ Dạ Bạch vẫn bình thường như mọi ngày, bên trong ẩn chứa vài phần lưu manh muốn trêu chọc cô vợ nhỏ, "Bà xã à, thể xác lẫn trái tim của anh đều thuộc về em đó, em muốn làm gì anh cũng được."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com