webnovel

Chương 18: Người ta muốn trả hàng!

Editor: Nguyetmai

Thấy Cung Tứ có vẻ không tin, Cung Ngũ khoanh cánh tay, thể hiện sự không vui. Cô đã lập được chiến công hiển hách, sao anh Tư lại không chịu tin cơ chứ? Thật là lãng phí bầu nhiệt huyết của cô mà!

Cũng may có Bộ Sinh hưởng ứng, dù sao cũng nói anh tin.

Cô định nói tiếp thì tiếng chuông điện thoại trong túi xách vang lên. Cô lấy điện thoại ra ấn nút nghe: "A lô, ai đấy?"

"Ngũ, tớ đây!", Giọng nói của Đoàn Tiêu truyền đến, "Cậu không thấy số của tớ à? Còn hỏi ai nữa..."

"Sao tớ biết là cậu được chứ? Có hiển thị đâu."

"Cái điện thoại đó không hiện tên à?" Đoàn Tiêu không tin.

Cung Ngũ nói: "Ừ! Thế thì cậu không biết rồi, tớ hủy hết chức năng hiển thị cuộc gọi đến rồi, như vậy mỗi tháng tiết kiệm được năm đồng đó."

Đoàn Tiêu: "Ngũ à, tớ phục cậu sát đất luôn! Cậu đúng là đồ vắt cổ chày ra nước, chưa thấy có thứ gì mà cậu lại không tiết kiệm được. Tớ bò hẳn ngũ chi bái phục cậu luôn!"

Cung Ngũ bĩu môi, vẻ mặt coi thường: "Kiếm của cậu ngắn như vậy, có chạm đất được không? Đừng có chém nữa. Tìm tớ có chuyện gì? Tớ đang bận đấy nhé."

Đoàn Tiêu tức muốn ói máu. Sau này biết sống thế nào đây, chịu đả kích quá lớn, cậu sẽ không bao giờ coi Cung Ngũ là con gái nữa!

"Ngũ à, cậu gặp rắc rối rồi. Anh họ tớ gọi điện thoại, nói cái điện thoại lần trước cậu bán, âm thanh khi nhận điện thoại quá nhỏ, người mua nghi ngờ đó là điện thoại secondhand, muốn trả lại hàng!"

Cung Ngũ vừa nghe thấy vậy liền nhảy dựng lên, "Ai nói thế hả? Chiếc điện thoại đó tớ chưa dùng bao giờ hết, chỉ có cậu và La Tiểu Cảnh để lại dấu tay trên đó, sao có thể là hàng secondhand được chứ?"

"Ngũ à, cậu có nói với tớ cũng vô dụng! Anh họ gọi điện cho tớ, yêu cầu trưa nay thương lượng chuyện trả lại tiền nè." Đoàn Tiêu than thở, có lẽ ngay cả Tiểu Ngũ cũng chưa kịp liếm một lần từng tờ tiền, kết quả đã bị người ta trả lại hàng rồi.

Cung Ngũ gào lên: "Trước tiên đừng vội nói đến chuyện trả tiền, tớ phải xem xem chiếc điện thoại đó có vấn đề gì đã rồi mới tính tiếp được. Cậu nói xem hắn ta mang về nhà hai ngày liền, ai có biết có phải là tại hắn làm hỏng hay không chứ? Lúc tớ đưa cho hắn ta vẫn ngon lành cơ mà."

"Dù sao thì trưa nay cứ gặp mặt đã rồi tính, yên tâm tớ đưa Tiểu Cảnh đi cùng cậu nữa, tớ giúp cậu xem thử xem sao." Đoàn Tiêu nhìn thời gian. "Bây giờ mới hơn chín giờ. Ngũ à, cậu xem mười một giờ trưa nay có được không?"

Vẻ mặt Cung Ngũ buồn bã: "Tầm ấy cũng được, nhưng mà Tiêu à, cậu nói xem gặp gần giờ cơm thế này, liệu tớ có phải mời cơm người ta không hả?"

Đoàn Tiêu ngẩn người, suýt nữa thì quên tính keo kiệt của cô bạn này, "Nếu như điện thoại không có vấn đề gì thì chính là tên kia gây chuyện, hắn ta phải mời cơm. Còn nếu điện thoại thực sự có vấn đề gì, Ngũ à, chúng ta phải khiêm tốn một chút biết chưa? Phải bồi thường một chút, mời một bữa cơm cũng không hề quá đáng, cậu nghĩ xem, hơn một vạn đấy."

Cung Ngũ bưng mặt, trên mặt viết đầy mấy chữ "đau lòng quá". Một lúc sau cô mới khổ sở gật đầu: "Vậy thì được thôi, nhưng mà Tiêu à, địa điểm phải là chúng ta chọn, không được để người đó định. Chẳng may hắn ta chọn một nơi đắt chết đi được, nhỡ chẳng may điện thoại có vấn đề thì có phải tớ lỗ to rồi không?"

Đoàn Tiêu trợn tròn mắt, gật đầu: "Được được. Tớ hiểu rồi, hay là cậu thấy ở cửa hàng nhà tớ có được không? Tuy buổi trưa không bán hàng nhưng tớ có thể bảo mẹ tớ đặc biệt làm mấy món, đảm bảo ngon bổ rẻ, cũng coi như để nhà tớ kiếm thêm chút, thế nào hả?"

Cung Ngũ chép miệng: "Tớ muốn ăn tôm hùm. Nếu như là tên đó trả tiền thì cậu cứ thoải mái chặt chém hắn. Nếu như tớ trả tiền, cậu nhớ tính rẻ một chút cho tớ, không phải ba mươi sáu đồng một đĩa sao? Cậu thấy ba mươi đồng một đĩa thì thế nào?"

Đoàn Tiêu trừng mắt: "Cậu mơ đi, còn ba mươi sáu đồng một đĩa, đã tăng giá từ lâu rồi? Bây giờ đi đâu mua được? Ở chỗ khác năm sáu mươi đồng một đĩa còn được ít hơn nhà tớ, tôm đắt lên rồi đấy."

"Tiêu à, nhà cậu quá tối, làm ăn như vậy sớm muộn gì cũng sập!" Cung Ngũ tức giận hung hăng nói, "Thấy cậu lải nhải cả nửa ngày trời cho nên vụ làm ăn này để nhà cậu làm. Dù sao thì nếu tớ phải trả tiền thì cậu phải giảm giá, nếu không cậu không xong với tớ đâu!"

"Được được, giảm giá thì giảm giá." Đoàn Tiêu tắt máy, thở dài, lẩm bẩm: "Bộ Sinh lấy phải một cô vợ như vậy, chắc chắn là xui xẻo tận mười tám đời. Thắp cho anh ta một ngọn nến chia buồn!"

Bên này Cung Ngũ vừa tắt máy, còn đang vui mừng, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Cung Tứ và Bộ Sinh đang nhìn chằm chằm vào mình.

Ánh mắt Bộ Sinh dừng lại trên chiếc điện thoại còn chưa đến hai trăm đồng của cô, không nói gì, nhưng ý tứ trong mắt đã quá rõ ràng: Điện thoại mới đâu rồi?

Cung Ngũ liếc nhìn anh, nhét điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu ưỡn ngực, "Điện thoại này của tôi cũng là mới."

"Thế cái điện thoại mới kia đâu?" Bộ Sinh hỏi.

Cung Ngũ liếc xéo: "Đồ anh đã tặng tôi rồi thì tức là của tôi, tôi có toàn quyền xử lý. Anh còn muốn đòi lại nữa à? Tôi nói cho anh biết nhé, chắc chắn tôi sẽ không trả lại cho anh đâu."

Bộ Sinh bất lực đỡ trán, "Tiểu Ngũ, tôi đâu có nói muốn đòi lại, tôi chỉ muốn hỏi, cho em điện thoại mới sao em không dùng?"

Cung Ngũ nhướn mày với Bộ Sinh, vẻ mặt ái muội nói: "Chuyện này kể ra thì dài lắm, tôi mắc chứng nghiện điện thoại, nếu dùng loại đó tôi sẽ cả ngày ngồi xem những nội dung không lành mạnh, sẽ làm nhiễm độc tâm hồn thuần khiết của tôi đấy có biết không hả? Tôi dùng loại điện thoại này, có muốn xem cũng không xem được, suy nghĩ của tôi, tam quan của tôi sẽ dần dần lành mạnh trở lại, trở thành công dân tốt của đất nước!"

Cung Tứ xoa mắt: "Tiểu Ngũ à, sau này em bớt xem mấy thứ linh tinh đó thôi, không sẽ bị làm hư mất."

"Thì đó đó!" Cung Ngũ lập tức tìm được đồng minh, "Thế nên em mới không dùng loại điện thoại đó!"

Bộ Sinh khó khăn nói: "Tôi hiểu rồi, như vậy cũng tốt, hay là tôi cho người đổi điện thoại cho em thành kiểu khác nhé."

Cung Ngũ hỏi: "Điện thoại kiểu khác có đắt không?"

Bộ Sinh gật đầu: "Có lẽ sẽ đắt hơn một chút."

Cung Ngũ lập tức nói: "Đợi tin tức của tôi!"

Cung Tứ vội hỏi: "Tiểu Ngũ, em muốn làm gì?"

Cung Ngũ lắc đầu, từ chối trả lời: "Không làm gì cả, chỉ nói đại vậy thôi. Đúng rồi, trưa nay em còn có chuyện, không ăn cơm cùng hai người được rồi. Chuyện của em cực kỳ quan trọng!" Cô nhìn Cung Tứ, "Anh, ba anh vẫn không cho anh về nhà à?"

Cung Tứ tức giận nói: "Tiểu Ngũ, ba anh cũng là ba em, sao em lại nói vậy chứ?"

Cung Ngũ mím môi, giơ tay vén tóc trên trán mình lên, "Anh nhìn đi! Anh nhìn đi! Đây là ba anh đập đấy, anh thấy ông ta có đúng là ba em không? Em còn đang nghi ngờ bản kết quả giám định cha con đó là giả đấy, có người ba nào lại nhẫn tâm như vậy không? Xem đi, em sắp hủy dung rồi đây, lát nữa còn phải đi mua Đại Bảo, bây giờ Đại Bảo đắt lắm đấy anh có biết không?"

Kiểu tóc mới của Cung Ngũ có tóc mái, vừa khéo có thể che đi được vết sưng trên trán cô, Bộ Sinh và Cung Tứ đều không nhìn thấy. Bộ Sinh lập tức đứng dậy, giơ tay lên vén tóc cô lên, "Chuyện lúc nào thế?"

Cung Ngũ bĩu môi, hừ một tiếng: "Tối qua! Tức chết đi được! Mẹ tôi còn chưa đánh tôi bao giờ, ông ta dựa vào cái gì mà đập tôi chứ? Nếu không phải là sau lưng ông ta còn có mấy người đang đứng, tôi lo không đánh lại được thì tôi đã thẳng tay cầm gạt tàn đập ông ta luôn rồi!"