Giờ hình như ai cũng có thể đứng ra trách móc cô, nói cô làm liên lụy tới người khác.
Nhưng rốt cuộc cô đã làm gì sai chứ?
Mẹ mất rồi, cô trả thù cũng là sai sao?
Bị ức hiếp, cô phản kháng cũng là sai à?
Chẳng lẽ chỉ bị bắt nạt, không phản kháng, không oán trách, không nói "không" với thế giới này thì mới gọi là đúng?
Tại sao không trách những kẻ đã làm hại cô, tại sao từng người một lại chạy tới để chỉ trích cô vậy?
Yến Thanh Ti thật sự rất chán ghét thế giới này, chán ghét những người lấy danh nghĩa vì chính nghĩa mà chỉ trỏ cô.
Cô không cần ai phải dạy cô làm thế nào, không cần chấp nhận những đề nghị rẻ tiền đó.
Cô chỉ muốn hỏi một câu: Dựa vào cái gì mà tôi phải tha thứ cho các người?
Từ những lời mà Tô Tiểu Tam đã nói với Yến Thanh Ti, tới Diệp Thiều Quang, lại tới những người này, cảm xúc mà cô vẫn cố gắng chịu đựng cuối cùng cũng không thể giữ được nữa.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com