Diệp Linh Chi đau tới nỗi run rẩy cả người, bà ta muốn bò dậy nhưng đầu gối và cánh tay đều đau đến nỗi không vực dậy được.
Bà ta gào lên: "Con khốn kia, cút ra..."
Yến Thanh Ti chậc chậc, thở dài: "Tôi với dì khó khăn lắm mới gặp được nhau, cút sớm thế làm gì? Phải nói chuyện với nhau đã chứ, dì nói có phải không?"
"Cô làm rơi kính rồi kìa." Bỗng có một âm thanh vang lên trên đỉnh đầu, giọng nói lạnh lùng như có ai đó nhét một viên đá lạnh vào người, cô có thể cảm nhận được luồng khí lạnh ập tới trong phút chốc, nhưng không phải cảm giác mát lạnh mà chỉ có cái lạnh buốt thôi! Cục đá đó như dán trên người cô, lạnh thấu xương.
Yến Thanh Ti thấy một đôi giày da thủ công tinh tế màu đen bước tới, cặp chân dài thẳng tắp, trong đầu Yến Thanh Ti chỉ nghĩ, cao, gầy, cuối cùng nhìn ngược ánh sáng, khi thấy được gương mặt người ấy, Yến Thanh Ti bất ngờ vô cùng.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com