webnovel

Boss hung mãnh: Ông xã kết hôn nào

Boss hung mãnh - Ông xã, kết hôn nào! của nữ tác giả Thập Nguyệt Sơ hiện là một trong những truyện ngôn tình hot nhất trên văn đàn mạng Khởi Điểm của Trung Quốc, được bạn đọc trên mạng vô cùng hào hứng theo dõi theo từng tập truyện. Nếu bạn đang cần tìm một tác phẩm hài hước, dí dỏm, một câu chuyện tình kiểu "oan gia ngõ hẹp" thì Boss hung mãnh - Ông xã, kết hôn nào! đang được Waka độc quyền phát hành ebook chính là lựa chọn tốt nhất dành cho bạn! Nữ chính Yến Thanh Ti không ngoan hiền cũng chẳng dịu dàng, hễ bị người ta "cắn" một cái thì kiểu gì cô cũng quay lại "cắn" cho mười cái. Nếu đã ra tay hãm hại cô thì cô sẽ khiến cho kẻ đó thân bại danh liệt, không chết không thôi. Nếu đã chơi xấu cô, cách trả thù đơn giản nhất là cô dụ dỗ luôn người đàn ông của họ. Yến Thanh Ti là một con hồ ly tinh thực thụ, không người phụ nữ nào dám mang người đàn ông của mình ra khoe với cô. Nam chính Nhạc Thính Phong - Thái tử gia của Nhạc thị nổi tiếng là người đàn ông "trăm tính xấu không có nổi một tính tốt": độc đoán, ích kỷ, lạnh lùng, ngang ngược... Bất kỳ người phụ nữ nào cũng muốn leo lên giường của anh ta, còn anh ta lại phải hao tâm tổn trí để tìm cách leo được lên giường của Yến Thanh Ti, leo được lên rồi cũng phải tìm cách không để bị cô đạp xuống... Cuộc đời Nhạc thái tử từ ngày gặp Yến Thanh Ti đã lật sang một trang mới, bắt đầu một cuộc sống hoang đường nhưng lại đầy lạc thú khiến anh không tài nào dứt ra được. "Một đêm kích tình, cô đã thành công leo lên giường của Nhạc Thính Phong - người đàn ông độc thân hoàng kim cả nước. Cô trả được thù, anh thì một đêm thành nghiện. 3 năm sau, “Đinh!” Anh dồn cô lại trong thang máy: “Ngủ với tôi một đêm, tôi cho cô đóng vai chính phim <XXX>” “……” “Ngủ với tôi hai đêm, tôi giúp cô giải quyết đám cặn bã kia.” “……” “Ngủ với tôi….” “Nhạc Thính Phong, anh hết trò rồi hả?”

Early October · Urban
Not enough ratings
950 Chs

第9章 Tôi đang dùng người đàn ông của cô đấy (2)

Translator: Nguyetmai Editor: Nguyetmai

Yến Thanh Ti lười để ý cô ta, cô móc lấy một cái ví da từ bộ comple của Lạc Cẩm Xuyên, liền lấy tiền ở trong ra rồi ném ví trở lại Lạc Cẩm Xuyên, nói: "Lạc Cẩm Xuyên, chỗ tiền này là anh thay bạn gái anh bồi tội cho tôi."

Trên khuôn mặt tuấn lãng của Lạc Cẩm Xuyên lộ ra vẻ sửng sốt, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ ưu nhã, đôi mắt bình tĩnh sau gọng kính vàng một khắc trước đó hiện lên vẻ hưng phấn. Anh ta hơi nhếch khóe miệng lên một cái, lạnh nhạt nói: "Thượng lộ bình an."

Cả khuôn mặt Yến Minh Châu bỗng chốc trở nên vặn vẹo: "Yến Thanh Ti, cái đồ không biết xấu hổ, chúng tao vẫn ở đây mà mày còn dám bày ra bộ dạng này hả?"

Yến Thanh Ti làm như không nghe thấy những lời chỉ trích của Yến Minh Châu, tùy tiện nhét tiền vào túi: "Chị gái yêu dấu à, đấu với tôi nhiều năm như vậy, chị cũng chẳng học khôn ra được. Nói với chị bao nhiêu lần là đừng có mà giỡn mặt với tôi, không thì chính tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Yến Tùng Nam nghiến răng nói: "Thanh Ti, mày nghĩ gì mà lại làm như vậy chứ, có phải cả nhà không cho mày tiền đâu?"

Yến Thanh Ti châm chọc: "Cho tôi tiền? Sao tôi lại không biết vậy?"

Yến gia sao lại nỡ cho cô tiền chứ? Ngoài một cái vali nhỏ, một tấm vé máy bay thì trên người Yến Thanh Ti không còn gì khác. Bọn họ làm thế này không phải là tiễn cô ra nước ngoài, mà là đem cô bỏ ở bên đó, ước gì cô chết luôn ở nơi đất khách quê người.

Lúc này biểu cảm của toàn bộ người Yến gia giống như ăn phải phân. Yến Tùng Nam nghiến răng nhả ra từng chữ: "Không đi là không kịp lên máy bay đâu."

Yến Thanh Ti vẫn đứng bất động: "Nếu mà muộn thì không đi nữa, tôi cũng chẳng gấp gì."

Yến Tùng Nam hận không thể giết chết đứa con này, nhưng ông vẫn cố nén cơn tức này lại, rút ví ra, đem toàn bộ tiền mặt trong ví đưa cho Yến Thanh Ti: "Từ trước tới giờ mày cứ tiêu tiền như nước, giờ ra nước ngoài thì tiết kiệm một chút, tiền sinh hoạt sẽ gửi sang định kì."

Yến Thanh Ti cười lạnh, tiêu tiền như nước, ông ta còn có mặt mũi để nói câu này ư? Cô cầm lấy đống tiền, liếc qua cũng biết không đến ba, bốn nghìn tệ.

Cô lại nhìn đến đống thẻ ngân hàng, nếu không phải ở nước ngoài không tiêu được, không thì cô còn muốn cướp hết chỗ đó.

Yến Thanh Ti đút hết tiền vào túi nói: "Sớm lấy ra không phải là tốt sao, keo kiệt như vậy làm gì, sớm muộn gì cũng có ngày phá sản. "

Người của Yến gia tức đến sắp phun máu rồi.

Nhạc Thính Phong đứng đó, từ đầu đến cuối cũng chưa mở miệng. Anh vẫn nheo mắt nhìn bóng lưng uyển chuyển của Yến Thanh Ti, trong lòng như có một cơn tức bùng lên. Người phụ nữ này từ đầu tới cuối cũng không thèm nhìn anh lấy một cái.

Yến Như Kha thấy Nhạc Thính Phong vẫn nhìn theo Yến Thanh Ti, viền mắt cũng đỏ lên, nhẹ nhàng nói: "Thanh Ti, chuyện ngày hôm đó cô không tính toán với cháu nữa. Nếu cháu đã gọi cô một tiếng cô thì cô khuyên cháu một câu, ở bên ngoài đừng bao giờ như thế này nữa, không phải người phụ nữ nào cũng dễ nói chuyện như cô đâu."

Cô ta lại chưng ra cái vẻ hiền lành rộng lượng không thèm tính toán với Yến Thanh Ti nữa, nhưng từng câu từng chữ lại như như chỉ trích cô: "Mày đừng có mà phóng túng như vậy, cứ thấy đàn ông là muốn leo lên giường người ta."

Yến Như Kha muốn làm cái gì, Yến Thanh Ti không biết sao.

Nhưng mà muốn ở trước mặt Nhạc Thính Phong bày ra cái vẻ hiểu chuyện lại nghe lời để so sánh với một người không biết xấu hổ như cô, còn phải xem cô có cho phép hay không đã?

Yến Thanh Ti cười nói: "Cô út à, cô rộng lượng thật đấy, nhưng mà cô đã nói như vậy thì tôi cũng không khách khí nữa."

Yến Như Kha sững người, một dự cảm không tốt liền dấy lên.

Chỉ thấy Yến Thanh Ti vặn eo một cái nhìn về hướng Nhạc Thính Phong, đưa tay túm lấy cổ áo anh ta hỏi: "Chú Nhạc à, hôm nay tôi dùng son môi này đẹp không?"

Nhạc Thính Phong nhếch môi: "Không tệ."

Ngón tay Yến Thanh Ti khẽ lướt qua đôi môi của Nhạc Thính Phong: "Có muốn thử một chút không?"