Vinh Tuệ Khanh hoàn toàn chẳng coi chút mánh khóe này của Ngụy Khanh Khanh ra gì.
Vinh Tuệ Khanh cười, đôi mắt sáng cong thành hình trăng non: "Mẹ ngươi rất đẹp? Vậy vì sao ngươi lại xấu xí như vậy? Là bởi vì cha ngươi quá xấu sao?"
Dung mạo của Ngụy Khanh Khanh giống hệt với dung mạo của Vinh Tuệ Khanh khi còn bé, nhiều nhất chỉ có thể xem như dễ nhìn. Có điều dung mạo khi còn bé của Vinh Tuệ Khanh là giả, làm vậy là để ẩn giấu đi dung nhan tuyệt thế thật sự của cô, giống như dung mạo của Quản Phượng Nữ, đều từng bị phong ấn.
Có điều việc này không chỉ có Ngụy Khanh Khanh không biết, cho dù là Ngụy Nam Tâm, người cha dượng kia của cô cũng không biết. Nếu như ông ta biết thì ông ta đã không gây ra sai lầm lớn như vậy.
Mặt Ngụy Khanh Khanh đỏ lên, lã chã trực khóc mà kéo vạt áo Quản Khinh Sa: "Sư phụ, người xem cô ta mắng con kìa…"
Quản Khinh Sa nhắm mắt lại nói: "Người ta nói thật, sao lại là mắng ngươi?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com