Sương mù trong trận pháp tản đi, phong cảnh trong núi lại hiện ra trước mắt.
Trên con đường nhỏ xuống núi quanh co, Bách Hủy bước đi với dáng vẻ cô đơn, bóng lưng duyên dáng lại thẳng tắp. Cô ta không định giống như bông hoa leo mọc ở trên người của đàn ông như trước đây nữa.
Làn gió nhẹ thổi qua rừng cây làm lá cây lay động, vang lên những tiếng xào xạc.
Vinh Tuệ Khanh đứng trên đỉnh núi, nhìn theo bóng lưng của Bách Hủy đi xa và khẽ thở dài.
Ra khỏi rừng cây, Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết đang đứng ở đầu đường nhìn xung quanh.
"Tuệ Khanh! Muội tới đây! Sao rồi? Yêu thú kia có làm khó dễ gì muội không?!" Mặt Lâm Phiêu Tuyết đỏ bừng, hơi ngượng ngùng khoác lên cánh tay của Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười: "Muội không sao. Hai người cũng ổn chứ?"
Vi Thế Nguyên đi tới, kéo Lâm Phiêu Tuyết qua: "Vẫn tốt." Hắn nói xong lại thò đầu nhìn về phía sau lưng Vinh Tuệ Khanh, hỏi: "Đại Ngưu và Bách Hủy đâu?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com