Vinh Tuệ Khanh là tu sĩ, mặc dù mới chỉ đạt đến kỳ Luyện Khí nhưng hành động cũng đã nhanh nhạy hơn người thường, bước đi không gây ra tiếng động nào.
Mãi đến khi cô bước đến bên cạnh Quản Phượng Nữ, cởi tấm lụa đen trên mặt xuống, nhẹ nhàng gọi một tiếng "mẹ" thì Quản Phượng Nữ mới ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh đưa tay ra, nhẹ nhàng khoác lên vai Quản Phượng Nữ, linh lực tụ lại trên tay. Nếu như Quản Phượng Nữ giãy giụa kêu lên thì cô có thể lập tức đánh ngất bà ấy, chờ bà ấy bình tĩnh lại rồi nói.
Thế nhưng Quản Phượng Nữ không hề giãy giụa, cũng chẳng kêu gào một tiếng, bà chỉ sững sờ nhìn Vinh Tuệ Khanh, hàng mày dài tựa khói thoảng khẽ nhíu lại: "Con tên là gì?"
Vinh Tuệ Khanh yên tâm một nửa. Cô biết rõ nguy hiểm trùng trùng trong chuyện này, biết rõ không chắc có thể hóa giải dược hiệu của Quản Phượng Nữ, thế nhưng không thử một lần cô có chết cũng không cam lòng.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com