Lúc này Thủy An Lạc cảm thấy vô cùng tức giận, nhất định là cái tên này đang cố tình đây mà, cực kỳ chắc chắn, còn chắc chắn hơn cả lúc cô đoán Thủy An Kiều là một con não tàn.
"Anh đè chết tôi rồi." Thủy An Lạc cáu kỉnh hầm hè, nhưng đôi mắt to tròn của cậu nhóc trong lòng lại chuyển động liên hồi, cái chân nhỏ khua khoắng loạn lên, như thể nhóc rất thích xem "vở kịch vui" giữa mami và daddy lúc này.
Sở Ninh Dực đã đổ quá nửa trọng lượng người mình lên người Thủy An Lạc nên việc anh đứng bằng một chân cũng không còn khó khăn như ban nãy nữa.
"Đè" không chết được đâu, bằng không lấy đâu ra cậu nhóc này." Sở Ninh Dực thì thầm bên tai cô bằng một giọng đầy ám chỉ.
Gương mặt trái xoan của Thủy An Lạc đỏ bừng cả lên, cái gã này đang cố ý, trăm phần trăm là đang cố ý.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com