Làm người cũng không thể quá ích kỷ. Nếu bảo cô hi sinh cả đời mình vì nhà họ An, bắt cô ở lại nhà họ An này, như vậy thật sự rất có lỗi cô.
Cô có sự nghiệp cần theo đuổi, nên Vinh Lệ Hoa cũng không tiện cản trở. Bà chỉ hỏi cô một câu cuối cùng: "Đã quyết định khi nào sẽ đi chưa?"
"Ngày mai, con đã đặt vé ngày mai."
Nói chuyện với mẹ chồng xong, Tiết Nhã Đình về phòng thu dọn đồ đạc.
Vinh Lệ Hoa biết ngày mai con dâu sẽ rời khỏi Dung Thành, nên vội vã lén gọi điện thoại cho An Quý Xuyên. Bà nói cho anh ta nghe xong, rồi còn dặn dò: "Quý Xuyên, con mau nghĩ cách đi! Đừng để con bé đi! Con bé mà đi là gia đình chúng ta sẽ tan vỡ? Bân Bân, Lạc Lạc còn nhỏ như vậy, không thể không có mẹ ở bên đâu!"
An Quý Xuyên biết tin xong, cũng rất lo lắng và căng thẳng, nhưng anh ta vẫn an ủi mẹ: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con biết rồi, con sẽ tìm cách giữ cô ấy ở lại."
Sau khi hai mẹ con bàn bạc xong, An Quý Xuyên vội vàng lái xe về.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com