"Là con và Vân Thâm?"
Cảnh Như Nguyệt mạnh dạn suy đoán, nếu không sao bọn họ có thể dễ dàng đi vào lâu đài như vậy?
"Không hẳn là đúng. Tòa lâu đài này là do con đứng tên, nhưng trước đó, người sở hữu nó là Harry Wei."
Cảnh Như Nguyệt: "..."
Bỗng nhiên nghe con gái giải thích như vậy, bà kinh ngạc không nói lên lời.
Nếu như lâu đài này thuộc về Harry Wei, suy ra vườn hoa hồng kia cũng là của ông?
Nói như vậy, vì để thực hiện lời hứa đối với bà, ông đã dùng mười mấy năm để xây dựng vườn hoa hồng cùng lâu đài?
Cảnh Như Nguyệt cảm thấy lồng ngực mình đột nhiên đau thắt lại. Sao người đàn ông kia lại ngốc đến vậy chứ?
Năm đó đã nhẫn tâm chia tay rồi, ông còn xây cất lâu đài và vườn hoa hồng làm gì?
Nghe con gái nói hiện giờ lâu đài do cô sở hữu, Cảnh Như Nguyệt hỏi: "Là ông ấy để lại tòa lâu đài này cho con?"
"Vâng."
Hứa Hi Ngôn gật gật đầu: "Nhưng mà, con đã trả lại lâu đài cho ba rồi."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com