webnovel

Chapter 3: Another Chance

Tháp Pháp thuật,

Tại tầng trên cùng của tháp, ánh mặt trời rọi vào mái vòm trong suốt của đỉnh tháp, làm hiện lên một vòng tròn ma pháp. Xung quanh là những bảng chi chít chữ viết về nghiên cứu ma thuật cùng với những quyển sách được xếp ngay ngắn trên những kệ sách.

"Ngươi đã cử binh lính canh gác bên ngoài cẩn thận chưa Vista?"

Đức vua Vasilion XII đưa mắt sang Vista, người đang đứng cạnh ông, và mong chờ một câu trả lời hợp lí cho câu trả lời của ông. Vista vừa định đưa ra câu trả lời nhưng đã bị chen ngang bởi Eugene, người cũng đang đứng cạnh Đức vua.

"Vista đã cử một nhóm lính tinh nhuệ canh gác ở phía bên ngoài rồi thưa Bệ hạ, ngoài ra Sirius đã yểm phép Air Barrier lên tháp và thần cũng đã cử đội Ẩn Binh đi do thám khu vực xung quang rồi ạ."

Câu trả lời của Eugene đã khiến Đức vua an tâm được phần nào. Nghi thức triệu hồi là một nghi thức đặc biệt của Hoàng gia, vì nó được dùng để triệu hồi anh hùng nên khi nghi thức diễn ra rất dễ bị các tổ chức tội phạm nhắm vào. Ngoài ra đã hơn 300 năm kể từ lần triệu hồi cuối cùng được tiến hành, chính vì thế khi để lộ thông tin về đợt triệu hồi lần này chắc chắn sẽ gây ra hoang mang trong cộng đồng người dân, các quý tộc cũng không thoát khỏi ngoại lệ, vì thuật triệu hồi yêu cầu một cái giá rất đắt, nên nếu để những quý tộc chỉ để tâm tới tiền bạc nắm được thông tin về buổi triệu hồi ngày hôm nay thì họ sẽ làm mọi cách để ngăn cản buổi triệu hồi.

Tháp Pháp thuật hiện tại là bất khả xâm phạm, được canh gác bởi một đội lính canh của Vista, giám sát từ xa bởi đội Ảnh Binh của Eugene và được bảo vệ bởi lớp phòng ngự hiệu quả nhất, Air Barrier của Pháp sư hàng đầu Sirius. Phép Air Barrier là một ma pháp trung cấp hệ Phong, cho phép người thi triển điều khiển được tốc độ của không khí, tạo ra một khu vực không khí di chuyển với tốc độ cao. Từ đó hình thành nên một tường chắn không khí không thể bị xuyên thủng. Bức tường chắn sẽ cắt đứt mọi thứ hoặc kéo mọi thứ vào luồn không khí tốc độ cao ấy. Phép này yêu cầu một lượng lớn ma thuật và khả năng điều tiết ma lực hoàn hảo từ người thi triển, một lượng lớn ma thuật cần để gia tốc khu vực không khí xung quanh và khả điều tiết ma thuật nhằm duy trì khu vực đó ở tốc độ cao. Đa số những người mang trong mình thuộc tính Phong sau vài năm luyện tập có thể sử dụng được phép này ở mức trung bình, nhưng so với Sirius thì ông đã đưa phép này lên một tầm cao mới.

"Đã đến giờ rồi thưa Bệ hạ."

Sirius quay sang nói với Đức vua, mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng cho nghi thức triệu hồi. Ông bắt đầu lên tiếng:

"Được rồi bắt đầu đi."

Ngay sau khi nhận được lệnh từ Đức vua, một đội gồm mười pháp sư ưu tú nhất dưới quyền Tam Trụ Sirius và chính Sirius bắt đầu dàn quanh vòng tròn ma pháp. Đội pháp sư khoác lên mình bộ áo choàng của đội Pháp sư Hoàng gia, giúp tăng hiệu quả cho các ma pháp được thi triển, cùng với đó là một gậy phép cấp cao cho phép sử dụng những phép thuật bậc cao. Riêng Sirius khoác lên một áo choàng màu đỏ thẫm, phủ kín người, được may từ một loại vải ma thuật lấy từ Đại Lâm Ratswald, cung cấp cho người mặc một số khả năng kháng, cụ thể áo choàng này cung cấp cho Sirius một vài khả năng kháng như: kháng lạnh, kháng hỏa, kháng tê liệt, kháng độc, kháng một số ma thuật bậc thấp và trung, ngoài ra cũng tăng khả năng điều tiết và dự trữ ma lực, tăng lượng ma lực sẵn có và tăng hiệu quả của những phép được thi triển. Ngoài ra ông cũng mang theo một cây quyền trượng được chế tác từ những Dwarves lão làng của Vương quốc Người lùn, quyền trượng khá dài, cao ngang vai ông, được chạm khắc tinh tế và trên đỉnh trượng có những móng vuốt chìa ra ôm lấy viên ngọc bên trong.

Những trang bị của Tam Trụ Sirius được liệt vào danh sách Bảo vật Quốc gia, một báu vật chứa đựng một nguồn sức mạnh to lớn có thể gây ra thảm họa nếu rơi vào tay kẻ xấu. Hiểu được trọng trách to lớn mình đang phải gánh vác, Sirius đang phải dồn hết tâm trí của ông vào đợt triệu hồi lần này. Một khuôn mặt nghiêm túc đang ẩn sau lớp vải thần bí nhìn về phía vòng tròn ma pháp. Số người biết được nhân dạng của Sirius là không nhiều, chỉ có Vua Vasilion XI và XII cùng những Tam Trụ khác là biết được Sirius trông như thế nào. Theo lời của các Tam Trụ còn lại thì ông là một người hướng nội, ít tiếp xúc với bên ngoài và kín tiếng, những người mà ông từng trò chuyện bao gồm: nhà vua, những người trong Tam Trụ và những pháp sư cấp cao nhất dưới quyền mình; ngoài ra ông cũng lên tiếng khi trong những cuộc họp tối cao hoặc mật thiết cho nhiệm vụ của mình.

"Đội Pháp sư vào vị trí !!"

Nhận được lệnh từ Sirius, đội pháp sư trở về trạng thái tập trung, giơ cao quyền trượng, miệng bắt đầu nhẩm thần chú. Sirius cũng bắt đầu nói thầm câu thần chú:

"Royal's Ultimate Spell: Summon !!!!"

Vòng tròn ma pháp bắt đầu phát sáng, một cầu nối giữa hai thế giới dần hình thành, mở ra một cánh cửa để có thể triệu hồi Anh hùng. Vầng sáng phát ra từ vòng tròn ma pháp khiến cho tầm nhìn bên trong ngọn tháp gần như bằng không, ngoài ra nó cũng khiến cho tòa Tháp Pháp thuật sáng rực giữa lòng thủ đô Apolique.

"Cái gì kia ?"

"Sao Tháp Pháp thuật lại phát sáng như vậy ?"

"Không lẽ ngài Tam Trụ Sirius đang thử nghiệm ma thuật mới chăng ?"

Hàng loạt ánh mắt hướng về Tòa tháp Pháp thuật ở sau tòa lâu đài Halion, mặc dù bây giờ đang là buổi sáng nhưng ánh sáng phát ra từ Tháp Pháp thuật lại chói lóa như có một mặt trời khác tại Apolique. Những câu hỏi và nghi hoặc từ tất cả mọi người đang chứng kiến được bàn tán càng ngày càng sôi nổi, những thuyết âm mưu được thêu dệt ngày càng nhiều: Hoàng gia đang che giấu chúng ta chuyện gì?; Sirius đang thi triển một pháp thuật mới hay sao ?,.... Đã 300 năm kể từ khi đợt triệu hồi Anh hùng diễn ra nên đối với những người sống tại thủ đô Apolique, phép thuật này không khác gì một phép mới đối với họ cả.

(Đây là đâu đây ?)

Luồng sáng dần nhạt dần và kết thúc, xung quanh là một đám người bí ẩn trùm bộ áo choàng kín người. Cậu nhớ mình đang trên đường đi đến trường học, dù cậu không hứng thú với việc học, thì việc một lỗ hổng bỗng phát sáng và hút cậu vào bên trong thì cũng không bình thường chút nào. Sau một lúc mất đi ý thức thì cậu đã phát hiện cậu đang nằm trên sàn đá của một nơi bí ẩn nào đó.

"Các người là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây ?"

"Trước khi trả lời những câu hỏi đó, cho chúng tôi biết tên của cậu ?"

"À... ừm..... tên tôi là Tenno...."

Sau khi nghe câu trả lời từ vị Anh hùng, Đức vua bình tĩnh trả lời cho những câu hỏi của Tenno.

"Ta là Vua Vasilion XII của Vương quốc Halion, còn những người bí ẩn mặc áo choàng kín người đó là Đội Pháp sư Hoàng gia của vương quốc. Đây là Tháp Pháp thuật thuộc Tam Trụ Sirius, cậu đang ở tại Vương quốc của ta, Vương quốc Halion. Cậu ở đây là do tụi ta đã triệu hồi cậu với vai trò là Anh hùng. Giờ thì còn câu hỏi nào cậu muốn hỏi ta nữa không?"

"Anh hùng ???????"

Sau khi nhận câu trả lời từ Đức vua, Tenno bỗng sững người lại.

(Anh hùng ư ???? Chuyện gì đang xảy ra vậy ???)

Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Tenno, cậu đã từng thấy Anh hùng trên những bộ tiểu thuyết cùng những anime cậu từng coi, nhưng cậu không ngờ có một ngày cậu lại trở thành một người giống vậy. Cậu có gì để được chọn làm Anh hùng: không có tài năng, một con người tự cô lập với xã hội và luôn cảm thấy chán nản.

(Rốt cuộc mình có cái thá gì để trở thành anh hùng chứ! Mình chỉ là một thằng thảm hại, không năng lực, không gì nổi trội, chả có gì cả.)

Những suy nghĩ tiêu cực liên tục hiện hữu trong tâm trí Tenno, cuối cùng những suy nghĩ đã thôi thúc cậu đưa ra thêm một câu hỏi cuối cùng:

"Tại sao tôi lại được chọn làm Anh hùng mà không phải ai khác ?"

Đức vua nhìn cậu một hồi rồi bình tĩnh trả lời câu hỏi của cậu:

"Thực ra bọn ta không có quyền lựa chọn người được triệu hồi, phép Summon chỉ cho phép bọn ta triệu hồi một người từ thế giới song song với thế giới của bọn ta, còn về đối tượng được triệu hồi thì có thể nói là ngẫu nhiên. Tuy nhiên từ những văn kiện cổ xưa thì có vẻ phép Triệu hồi có một số tiêu chuẩn ngầm để chọn đối tượng nhưng bọn ta vẫn chưa thể tìm hiểu được tiêu chuẩn đó là gì."

Hai dòng suy nghĩ đối lập vừa xuất hiện trong đầu cậu, tại sao cậu lại cảm thấy vui nhưng đồng thời cảm thấy hụt hẫng trong câu trả lời đó chứ ?

(Có chuyện gì với suy nghĩ của mình thế này ?)

Cắt ngang dòng suy nghĩ đang rối bời trong tâm trí cậu, Đức vua lại bắt đầu nói tiếp:

"Được rồi, cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc."

"Ơ... tại sao chứ ?"

Trong khi cậu vẫn còn đang mơ hồ về cái thế giới này thì Đức vua lại chấm dứt cuộc trò chuyện một cách đầy khó hiểu.

(Cái gì đang xảy ra đây ?)

"Được rồi ta sẽ trả lời cho cậu câu hỏi cuối cùng này. Do cậu vừa mới được triệu hồi nên chắc chắn không biết gì về thế giới này và các ma pháp, Phép thuật bọn ta vừa dùng để triệu hồi cậu là phép Summon, phép này đòi hỏi một cái giá khá lớn cho việc triệu hồi. Nếu như cậu không biết thì giá trị hiện tại trong kho bạc của Hoàng gia giờ chỉ còn một nửa so với trước khi cậu được triệu hồi. Chính vì điều này mà lũ quý tộc đang coi cậu như một cái gai trong mắt, càng ở đây lâu thì sẽ càng thiệt cho cậu thôi."

Tenno đã dần hiểu được những lời của Đức vua nói. Nếu cậu ở đây quá lâu thì binh lính dưới quyền của lũ quý tộc sẽ đến và xử lý cậu. Lựa chọn duy nhất cậu có bây giờ là nghe theo lệnh của Đức vua.

"Hãy để dành những câu hỏi cho đợt sau ta và ngươi gặp lại. Ta phải về Khu Hoàng gia để xử lý công việc đây. Vista theo ta. Eugene hãy chỉ dẫn cho vị Anh hùng này. Còn Sirius thì ngươi làm tốt lắm, nghỉ ngơi đi."

"Tuân lệnh thưa Bệ hạ."

Tam Trụ hô lên đồng loạt. Đức vua và Vista đã trở về Khu Hoàng gia, Eugene nhìn sang Tenno và nói:

"Giờ ta đi được rồi chứ ?"

Tenno cũng thầm đồng ý, cả hai ngươi bắt đầu đi xuống những tầng thấp hơn của tháp.

"Hẹn gặp lại nhé Sirius."

Eugene đi tới đầu cầu thang, quay lại nhìn Sirius và vẫy tay chào tạm biệt. Sirius cũng vẫy tay lại nhưng không nói lời nào, có lẽ ông đã hơi quá căng thẳng cho nghi thức triệu hồi nên giờ đã thấm mệt.

Rời khỏi Tháp Pháp thuật, Eugene và Tenno đang trên đường trở về cung điện Halion, dọc theo con đường, Tenno đã bị choáng ngợp bởi quang cảnh xung quanh. Eugene bắt đầu giải thích:

"Chúng ta đang ở Khu vực của Tam Trụ, nhìn sang bên phải cậu sẽ thấy lần lượt là: Tháp Mưu lược, nơi ở của ta và Tháp Sức mạnh, nơi ở của Tướng quân Vista. Chúng ta đang trên đường đến Khu Hoàng gia để chuẩn bị cho cậu một số thứ."

"Một số thứ ??"

Tenno hiện ra một khuôn mặt đầy ngơ ngác, tâm trí cậu đang bị quá tải khi phải tiếp nhận quá nhiều thông tin chỉ trong một thời gian ngắn, rời khỏi thế giới cũ của cậu, bị dịch chuyển đến một nơi kỳ lạ, trở thành Anh hùng cũng như trở thành cái gai trong mắt bọn quý tộc. Hiểu được vẻ hoang mang của Tenno, Eugene nở một nụ cười đâu, hướng ánh nhìn của ông về bầu trời:

"Cứ tới đó đi rồi cậu sẽ biết."

Hai người lại trở về bầu không khí im lặng, lại tiếp tục hướng về Khu Hoàng gia.

Nơi ở của Tam Trụ nằm ở phía sau cung điện, nên nếu muốn đến được Khu Hoàng gia thì phải băng qua Khu Tiếp Khách. Tuy nhiên khu vực này lại là khu vực tập trung quý tộc nhiều nhất trong cung điện, chính vì thế việc dẫn vị Anh hùng đi qua khu vực này sẽ gây nguy hiểm cho vị Anh hùng. Tuy Eugene dễ dàng xử lý tụi quý tộc nhưng điều đó lại dẫn đến những xung đột giữa giới quý tộc và hoàng gia, có khi sẽ tái hiện lại cuộc nội chiến 250 năm trước giữa Đảng Bảo thủ và Đảng Cải cách. Đứng trước những lựa chọn khó khắn ấy, Eugene bỗng nảy ra một ý tưởng. Ông quay sang nói với Tenno:

"Ta có một kế hoạch, đừng bước vào cho đến đến khi ta hoàn thành phép thuật của ta."

Tenno dù không hiểu ông đang nói gì nhưng cũng đành nghe theo. Cả hai dừng lại trước cánh cửa dẫn vào Khu Tiếp khách, Eugene bỗng mở cánh cửa trong khi Tenno đang đứng bên cạnh còn đang tưởng ông có một kế hoạch hay ho gì khác.

(Hay ho gì chứ ?)

Tenno thầm nghĩ trong đầu và biểu hiện ra mặt vẻ khó hiểu. Nhưng kì lạ thay, khi cánh cửa mở ra, những người hầu bên trong chỉ chào mỗi Eugene mà không ai để ý đến Tenno. Dường như họ không thấy Tenno mặc dù Tenno vẫn đang nhìn thấy họ một cách bình thường. Cả Tenno và Eugene đều đi qua những người hầu và các quý tộc đang đi lại trên hành lang của Khu Tiếp khách, nhưng không ai chú ý đến Tenno. Cậu định quay sang hỏi Eugene chuyện gì đang xảy ra thì một giọng nói đã truyền tới cậu:

"Đừng nói gì hết, nếu bây giờ cậu nói thì kế hoạch của ta sẽ hỏng mất."

(Kế hoạch gì chứ?)

Eugene lại nói tiếp với một nụ cười nở trên miệng:

"Chẳng phải ta nói là đã có kế hoạch rồi sao ? Hiện tại không ai thấy cậu đâu, trước khi cậu bước vào thì ta đã yểm phép Camouflage lên người cậu rồi, nếu cậu ngạc nhiên vì sao không được nghe được câu niệm của ta thì ta là một người được thiên phú đó."

"Thiên phú của ta cho phép ta niệm phép mà không cần phải đọc ra câu niệm, nên cậu ngạc nhiên cũng phải thôi. Phép của ta chỉ giúp mọi người không nhìn thấy cậu nên nếu cậu phát ra tiếng động là sẽ bị phát hiện ngay."

Tenno gật gù, cậu đã hiểu được một chút về tình hình hiện tại nên cậu đành im lặng và tiếp tục đi qua Khu Tiếp khách.

Phép Camouflage là một phép thuật trung cấp thuộc hệ Quang. Thông thường mọi người nhìn thấy được một vật do có ánh sáng phản chiếu từ vật đó đi vào mắt, ánh sáng ấy tập trung thành một hoàng điểm rồi sau đó những thông tin đó được chuyển thành các xung thần kinh gửi đến não bộ. Vì vậy phép này tác động vào những tia sáng bị phản chiếu bởi đối tượng được chọn. Những tia sáng bị phản chiếu sẽ được tập trung lại và bị tiêu biến, từ đó sẽ không có người khác nhận được ánh sáng phản chiếu từ đối tượng trừ người thi triển. Vì thế cho dù đối tượng có đứng trước mặt họ nhưng nếu họ không thể tiếp nhận ánh sáng phản chiếu từ đối tượng thì thứ họ thấy cũng chỉ là một khoảng không. Tuy nhiên phép này chỉ ngăn chặn hình ảnh của đối tượng, những yếu tố khác như mùi, âm thanh phát ra từ đối tượng sẽ không che giấu được, vì thế nếu mục tiêu phát ra tiếng động lớn thì vẫn sẽ có khả năng bị phát hiện. Ngoài ra phép này chỉ hiệu quả với những người có độ cảm thụ ma lực yếu hoặc trung bình, nên sẽ vô hiệu nếu gặp những người có độ cảm thụ ma lực cao.

Sau khi đi được một quãng, họ đã đến được Khu Hoàng gia, Eugene bắt đầu giải phép Camouflage trên người Tenno. Họ tiếp tục đi cho đến khi Eugene dừng lại tại căn phòng lớn nhất trong dãy hành lang.

"Đây là?"

"Phòng làm việc của Đức vua."

Eugene trả lời câu hỏi của Tenno gần như ngay tức khắc, cứ như ông biết trước được câu hỏi của cậu vậy. Hai người dừng trước cánh cửa, ngay khi Eugene vừa định mở cánh cửa thì từ bên trong căn phòng phát ra những tiếng cãi vã khá lớn.

Eugene đẩy cánh cửa ra, bên trong là Đức vua đang ngồi tại bàn làm việc, khuôn mặt bất lực cùng với một nụ cười khổ tâm, và đối diện với bàn làm việc, một thiếu nữ trong bộ quân phục đang nổi trận lôi đình.

Trong khi Tenno đang bất ngờ vì tình huống khó tin này, Eugene đứng bên cạnh đã cúi đầu chào:

"Chào Bệ hạ cùng với Công chúa Celestine điện hạ."

(Hả ??!!??)

(Cái bà chằn này này là công chúa á ?)

Tenno lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên tột độ, Eugene dường như hiểu được trong đầu cậu đang nghĩ gì nên cũng cười thầm trong khi đang cúi người.

"Ồ chào Eugene, mau lại đây thuyết phục cha ta giúp ta đi."

"Vâng ???"

Sau Tenno thì lại đến Eugene trưng ra bộ mặt khó hiểu.

(Công chúa cần giúp cái gì mà phải nhờ đến mình nhỉ ?)

Ông thầm nghĩ trong đầu. Celestine lại tiếp tục nói tiếp:

"Cha ta bảo ta phải chỉ dẫn cho cái tên Anh hùng nào đấy. Chưa hết ông còn bảo ta phải thu nhận tên đó làm người hầu của ta nữa chứ! Đúng là tên phiền phức mà."

Vừa dứt lời, Eugene bật cười. Cuối cùng ông đã hiểu được ý định của Đức vua.

(Thu nhận Anh hùng làm người hầu cho Công chúa để che giấu khỏi tai mắt lũ quý tộc à! Quả không hổ danh là Vua của Halion.)

Ông vừa bật cười vì cái ý tưởng độc đáo của Đức vua nhưng cũng không kém phần thán phục trước kế hoạch mà Đức vua đã lập ra. Ông nhìn sang Tenno vừa bật cười.

(Có vẻ sau này cậu Tenno khó sống rồi đây.)

Celestine nhìn Eugene với một ánh mắt đầy nghi hoặc, dường như cha cô và Eugene đang thực hiện việc gì đó sau lưng cô. Sau một hồi nhìn Eugene, cô liền lia mắt sang cậu trai đang đứng bên cạnh ông. Một cậu trai có vẻ trạc tuổi cô, cũng khoảng tầm 17 tuổi, dáng người cân đối không có gì nổi bật, khuôn mặt và kiểu tóc cũng khá bình thường. Một con người "bình thường" là những cô có thể dùng để nói về cậu trai kia.

"Thế tên "bình thường" này là ai mà được vào Khu Hoàng gia đây ?"

Lần này không chỉ có Eugene bật cười mà còn có cả cha cô, Vasilion XII, cũng nhập hội với Eugene sau khi nghe câu hỏi của cô. Tiếng cười của hai người bọn họ vang vọng khắp căn phòng, mặt của cô bắt đầu ửng đỏ vì mắc cỡ, cô liếc mắt sang tên đang đứng cạnh Eugene, hắn ta cũng có vẻ khó xử không kém cô. Tất nhiên rồi, làm gì có tên nào mà giữ được bình tĩnh trong tình huống đó. Cuộc trò chuyện giữa Celestine và Đức vua đã đủ khiến Tenno cảm thấy khó xử, nhưng giờ đây ông lại nhập hội chung với Eugene càng khiến cậu càng khó xử hơn.

Sau một tràng cười sàng khoái từ câu hỏi của cô con gái của ông, Đức vua cũng lấy lại được phong thái của một vị quân vương. Tuy bên ngoài trông ông đã trở về vẻ bình thường của mình, nhưng sâu trong thâm tâm của ông vẫn còn đang tận hưởng chuyện này. Đã rất lâu rồi ông mới có thể cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm như hiện tại, vì thế ông muốn tận hưởng khoảng thời gian này thêm một chút nữa. Ông liền nở một nụ cười đầy mưu tính rồi hướng về Tenno.

"Đừng có đứng như trời trồng như thế chứ, giới thiệu bản thân mình chút đi nào, Anh hùng."

(Cái lão già này chắc chắn là muốn chơi mình một vố đây mà.)

Tenno giật bắn người, lườm đôi mắt của cậu về Đức vua đang cố gắng để nhịn cười rồi nhìn sang Eugene vẫn còn đang cười không dứt. Trong lúc còn đang không biết nói gì, bỗng dưng cơ thể cậu đột nhiên cảm nhận được luồng sát khí chạy dọc sống lưng, lạnh như băng. Tenno lia mắt quanh căn phòng để tìm luồng sát khí ấy, cho đến khi cậu dừng lại tại chỗ của Celestine, cậu mới nhận ra được vấn đề. Một luồng sát khí dày đặc đang tỏa ra từ cô, làm cho cậu lúng túng không biết nên giới thiệu như thế nào.

"À...ừm...ờ. M..mình tên l...là Tenno, Anh hùng đ...được triệu hồi đến thế giới này, m...mong...ừm sau này câ...cậu chiếu cố."

Luồng sát khí đó khiến khả năng giao tiếp của cậu vốn đã thấp nay lại còn thấp một cách không thể tưởng tượng được.

(Ahhhhh..., muốn đào lỗ chui xuống đất cho rồi.)

Cậu tự nói với lòng rồi quay sang nhìn cô công chúa đang đằng đằng sát khí lườm cậu. Công chúa bỗng lên tiếng:

"Đừng có hiểu lầm là tôi muốn bắt chuyện với tên Anh hùng bình thường như cậu, tôi là Celestine, Công chúa của Halion và là người kế thừa ngôi vị."

"Ồ."

Và tất nhiên, những cuộc đấu khẩu của những người trẻ tuổi lại là một màn hài kịch cho người lớn, cả Eugene và Đức vua lại được thêm một trận cười như được mùa khi chứng kiến Công chúa và Anh hùng đấu khẩu với nhau.

"Thôi thế là đủ rồi. Ta có chuyện muốn nói với cậu và con đây."

Đức vua đã nghiêm túc trở lại, khuôn mặt trở về vẻ điềm tĩnh như thường ngày. Cả Tenno và Celestine đang cãi nhau cũng phải im lặng mà nghe theo, người cười từ lúc bắt đầu đến giờ là Eugene cũng trở về bình thường. Đức vua nói tiếp:

"Vì cậu Tenno đây mới được triệu hồi nên vẫn còn chưa thành thục về cách chiến đấu cũng như ma pháp, vì vậy ta sẽ gửi cậu vào Học viện Halion của Sirius dưới vai trò là người hầu của con gái ta, Celestine."

"Cái gìiii….."

Cả Tenno và Celestine đều há hốc trước tuyên bố của Đức vua. Đây là chuyện mà cả hai không thể nào ngờ được.

(Mình sẽ phải làm người hầu cho cái bà chằn này á?)

(Tên Anh hùng rơm này sẽ là người hầu của mình á?)

Cả hai đều lườm nhau và tự đưa ra câu hỏi trong đầu mình về đối phương. Chưa kịp để cả hai nói tiếp, ông lại tiếp tục:

"Giờ thì ta và Eugene có chuyện cần phải bàn bạc. Trong lúc đó con hãy dẫn Tenno đi vài vòng thủ đô Apolique đi. Dĩ nhiên là nhớ cải trang nhé, để mọi người phát hiện ra thì phiền lắm."

"Dạ hiểu rồi thưa cha."

Celestine đành phải trả lời một cách miễn cưỡng, cô thúc giục Tenno rời khỏi phòng làm việc của Đức vua, để lại trong phòng là cha cô và Tam Trụ Eugene. Cả hai đều đã trở về phong thái nghiêm túc của một vị quân sư và vị quân vương.

"Tuy bây giờ cậu Tenno đã được cải trang thành vai người hầu của Celestine nhưng cũng khó tránh khỏi khả năng bị tụi quý tộc dòm ngó. Vì thế nên ta muốn ngươi cử người từ đội Ảnh Binh giám sát và âm thầm trợ giúp bọn chúng khi cần giúp đỡ, sẵn chuyển lời của ta đến Sirius là hãy trông chừng bọn chúng trong học viện cẩn thận."

"Thần đã rõ rồi ạ. Vậy còn chỗ ở cho cậu Tenno thì tính sao đây Bệ hạ ?"

"Bảo Sirius sắp xếp cho cậu ta một phòng tại ký túc xá Học viện đi, nơi đó cũng nằm trong khu vực kiểm soát của Sirius nên sẽ dễ dàng hơn cho ngươi và cả Sirius."

"Thần xin tuân lệnh."

Cuộc đối thoại kết thúc, cánh cửa lần nữa lại được mở ra và người đi ra lần này là Eugene, để lại Đức vua trong căn phòng. Eugene trở về Tháp Mưu lược để điều chỉnh đội Ảnh Binh, sau đó ông liền hướng đến Tháp Mưu lược để chuyển lời đến Sirius.

"Ra là vậy, tôi hiểu rồi."

Sau khi nghe lời nhắn của Bệ hạ từ Eugene, Sirius đã hiểu được lý do tại sao Đức vua lại đưa ra quyết định như vậy. Một câu chuyện đó đã xong, bây giờ lại đến lượt của Sirius lên tiếng:

"Sẵn đến đây rồi, có muốn nghe những báo cáo mới của ta vừa thu thập được không anh bạn ?"

Câu hỏi của Sirius đã đánh động đến Eugene. Đối với bọn họ, những báo cáo, thông tin thu thập được cho nhiệm vụ hay công việc đều rất quan trọng, đặc biệt đối với những công việc được đích thân Đức vua giao cho.

"Nếu anh đã nói vậy rồi thì cho dù tôi có từ chối thì anh vẫn nói thôi đúng không ?"

"Vẫn nhanh nhạy như mọi ngày nhỉ."

Hai người cười rồi lại tiếp tục bàn công việc, cứ như họ là những người bạn chí cốt của nhau vậy. Tại Vương quốc Halion, mối quan hệ giữa các Tam Trụ có thể được mọi người miêu tả là khá tốt, đặc biệt là giữa Eugene và Sirius. Cả hai người họ đều xuất phát từ cùng một lớp trong học viện, Khoa Chuyên Pháp thuật, nên thân với nhau với nhau cũng là chuyện dễ hiểu. Kể cả Tướng quân Vista cũng có khởi đầu tại Học viện Halion nhưng ông lại ở khác khoa với hai người còn lại, Khoa Chuyên Chiến đấu. Ba người họ đã nổi tiếng từ lúc còn ở trong học viện: một thiên tài về phép thuật sở hữu cả 7 nguyên tố, một kẻ sở hữu khả năng chiến đấu hàng đầu học viện và một học sinh lanh lợi, thông minh có được thiên phú giúp thi triển phép không cần niệm. Chính vì sự chênh lệch về sức mạnh của ba người bọn họ nên họ đã bị xa lánh từ trong học viện, nhưng có lẽ vì thế mà định mệnh đã sắp đặt cho ba con người ấy gặp được nhau và trở thành những người bạn chí cốt của nhau. Vì những tài năng mà họ nắm giữ nên ngay khi tốt nghiệp Học viện Halion, họ đã được nhận vào cung điện Halion và tham gia khóa huấn luyện tàn khốc, để rồi sau khóa huấn luyện địa ngục ấy, cả ba đã trở thành những nhân vật xuất chúng, cống hiến những thành tựu to lớn cho sự phát triển Halion, và được người dân lẫn Đức vua đặt là Tam Trụ.

"Nhớ hồi còn ở Học viện vui thật đấy."

"Hồi tưởng đủ rồi đấy anh bạn, bàn chuyện nhiệm vụ tiếp nào."

Eugene cắt ngang dòng suy nghĩ đang bay bổng của Sirius. Vừa sở hữu tài năng độc nhất trong Vương quốc, vừa lại trầm tính và ít nói, không ngạc nhiên mấy khi những người bạn Sirius cũng chỉ có Eugene và Vista cho đến tận bây giờ, quãng thời gian trong khi còn đang học tập trong học viện là quãng thời gian đáng nhớ nhất của ông. Sirius đành tạm ngưng dòng hồi tưởng của mình, tiếp tục giải thích:

"Anh nhớ vụ nổ tại ngoại ô của Halion được đội quân của Vista báo cáo không ?"

Eugene gật đầu rồi tiếp tục chăm chú lắng nghe.

"Lúc đó những người dân xung quanh đã nói rằng họ đã thấy 3 vệt sáng bắn ra từ vụ nổ rồi bị phân tán đi khắp nơi..."

"Tiếp đi."

Sirius dừng một lát rồi truyền ma lực vào một chiếc bàn dài được đặt tại trung tâm của tầng đầu Tháp Pháp thuật. Mặt bàn bắt đầu phát sáng, từ trên mặt bàn dần hiện ra một mô hình thu nhỏ của Lapatorio, được biểu diễn khá đầu đủ và sắc nét. Đây là một trong những tạo tác tâm huyết nhất của Sirius, được tạo ra ngay khi ông hoàn thành khoá huấn luyện địa ngục của mình. Đạo cụ này cho phép ông tạo ra một bản đồ thu nhỏ của Lapatorio với độ chính xác cao, phù hợp với những công việc do thám, bàn chiến thuật và theo dõi. Những tháp còn lại của Tam Trụ đều có một bản sao giống vậy. Bản đồ khu vực Lapatorio vừa hiện lên trên bàn, Sirius liền niệm thêm một phép đè lên:

"Observation Lens"

Một lăng kính bằng ma pháp hiện lên trên không trung, hiện ra những hình ảnh đời thực từ khu vực của các mô hình. Phép Observation Lens là một phép hệ Quang được chính Sirius sáng tạo ra nhằm cho công việc cũng như nhiệm vụ, một lăng kính bằng ma pháp hiện lên không trung cho phép người thi triển có thể thấy được những khu vực được chỉ định. Sirius đã liên kết Observation Lens cùng với bản đồ thu nhỏ của Lapatorio nên ông có thể quan sát rõ được từng khu vực của Lapatorio. Một phép thuật trung cấp nhưng để thành thạo được phép này thì cũng chỉ có Sirius. Đa phần một người khi thi triển phép này cần phải đặt một vật được chỉ định tại khu vực mà người đó muốn quan sát như một vật đánh dấu, nhưng đối với Sirius thì ông chỉ cần liên kết phép này với tạo vật ma pháp của ông là có thể quan sát được cả Lapatorio. Tuy phép có độ đa dụng cao như thế nhưng ông chỉ có thể quan sát rõ nhất tại Vương quốc Halion, những quốc gia láng giềng hoặc những khu vực được phủ kết giới dày đặc thì chỉ được biểu diễn bằng những hình ảnh ban đầu, không thể phóng to hay thu nhỏ để có thể quan sát kỹ.

Nhìn sang Eugene, có lẽ ông đã thấy phép này vài lần trước đó nên ông cũng không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên trước cảnh tượng kỳ lạ này. Niệm phép xong, Sirius liền di chuyển thấu kính một vòng khắp vương quốc, những hình ảnh bên trong vương quốc hiện lên rõ nét bên trên thấu kính, những dòng người qua lại tại thủ đô Apolique, những đồng cỏ rộng lớn, yên bình của ngoại ô Halion được được đưa lên thấy kính với hình ảnh rõ nét và đầy màu sắc. Sirius dừng lại và bắt đầu nói:

"Ngay sau khi vụ nổ kết thúc, trong lúc điều tra, tôi đã phát hiện ra ba nơi tập trung lượng ma chất cao bất thường."

"Ồ."

Trên mặt Eugene biểu hiện được một chút sự ngạc nhiên, có lẽ những manh mối này sẽ có ích cho nhiệm vụ của cả Sirius, Eugene và Vista. Eugene tiếp tục chăm chú lắng nghe, khi đó trên bản đồ của toàn thể Lapatorio hiện lên hai đốm đỏ.

"Lạ thật."

Sirius ngạc nhiên, lúc ông phát hiện ra sự bất thường thì có ba đốm đỏ xuất hiện, tại sao bây giờ lại chỉ còn hai đốm ?

"Đốm còn lại đâu rồi ?"

"Hiện tại hai đốm phát hiện nằm tại: rìa của Đại lâm Ratswald, giáp với khu vực của Vương quốc Halion và nước láng giềng. Đốm còn lại nằm ở ngoài khơi của thành phố Cảng Coastal Ringle của vương quốc. Tôi sẽ cử người đi điều tra về sự bất thường của đốm còn lại, nhưng hiện tại đây là những thông tin tôi thu được."

"Được rồi tôi sẽ đi báo cáo với Đức vua và thông báo với Vista để cử người đi điều tra."

"Trước mắt thì cứ thế đi."

"Thế nhé, tôi đi trước đây."

Eugene chào tạm biệt rồi dần đi ra tới cửa của Tháp Pháp thuật, đến cửa ông còn quay lại nở nụ cười lần cuối rồi rời khỏi tòa tháp. Tình bạn của họ vẫn không hề mai một dù tất cả đều đang bận rộn với công việc của mình, nơi ở của họ cũng nằm khá gần nhau nên có thể tiện qua lại, đúng là một đặc ân mà Đức vua đã ban cho họ.

"Cũng đã mấy chục năm kể từ khi tốt nghiệp học viện rồi nhỉ? Chắc để xong sự cố đợt này rồi rủ bọn họ đi một chầu quá."

Sirius một mình đứng giữa căn phòng, bên cạnh mô hình của Lapatorio cùng với hai đốm đỏ. Mắt ông lại nhìn xa xăm về phía cửa ra vào, cũng giống như Vista và Eugene, ông đã phục vụ cho Vương quốc Halion qua hai đời quốc vương, cả ba người đều được nhận vào Hoàng gia vào năm tốt nghiệp học viện, năm 20 tuổi, sau đó đã tham gia vào khóa huấn luyện khắc nghiệt và phục vụ cho vị vua tiền nhiệm, Vua Vasilion XI, được 10 năm và rồi lại tiếp tục sát cánh để giúp đỡ cho Vị vua hiện tại, Vua Vasilion XII. Cả ba người họ đều ngang tuổi với Đức vua nên bọn họ nhanh chóng đã trở thành những người bạn chí cốt của Đức vua, họ thường xuyên nói chuyện với nhau trong lúc rảnh rỗi và thường tập trung lại để ngồi bàn lại những chuyện về thời còn trẻ của họ.

"Giờ thì đi chuẩn bị thủ tục cho cậu Tenno thôi."

(Ráng giải quyết nhanh để bọn ta còn làm một chầu đến tận sáng với nhau nữa nhé, Anh hùng.)

Ông mỉm cười rồi hướng lên phòng làm việc chuẩn bị những giấy tờ cần cho Tenno để nhập học Học viện Halion đồng thời đăng ký cho cậu một phòng tại ký túc xá học viện. Vừa hoàn thành các thủ tục nhập học cho Tenno, ông liền gục xuống bàn làm một giấc cho đến tận sáng hôm sau. Những ngày gần đây những công việc và nhiệm vụ chất đống khiến ông khó có thể nào ngủ ngon giấc được, tranh thủ xong hết đống công việc cùng với đơn của Tenno nên ông đã được tận hưởng một giấc ngủ khá ngon lành.

Trên những con phố của thủ đô Apolique, khung cảnh của buổi xế chiều dần hiện lên, những tia nắng chói chang của buổi trưa oi bức đã được thay thế bằng những ánh ngả vàng nhẹ nhàng bao trùm khắp thủ đô. Những con phố vẫn nhộn nhịp như mọi khi, người dân qua lại khắp nơi, những cửa hàng vẫn buôn bán rôm rả, các nhà hàng quán ăn bắt đầu chào đón những thực khách với cái bụng rỗng sau một ngày làm việc chăm chỉ.

Hai học viên gồm một nam một nữ đến từ Học viện Pháp thuật và Chiến đấu Hoàng gia Halion (Học viện Halion) đang rảo bước trên con phố của Apolique. Một cậu nam sinh điển hình, màu tóc đen nhánh cùng với bộ đồng phục, tạo nên một không khí bình thường không có gì đặc biệt lại đi cùng với mỹ nhân, mái tóc vàng óng dài ngang lưng cùng với một khuôn mặt mĩ miều, khoác lên mình bộ đồng phục của học viện. Những người đứng xung quanh dường như bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô, những nơi cô đi qua mọi người đều phải ngưng công việc họ đang dở để có thể nhìn ngắm được vẻ đẹp của cô.

"Học viện Halion toàn những người đẹp như thế ư ?"

"Đẹp quá !"

"Có vẻ như là con gái của một vị quý tộc nào đó ?"

Những lời bàn tán xuất hiện không ngừng về cặp đôi kỳ lạ này. Những ánh mắt trầm trồ cũng như cảm thán hướng về cô gái. Có lẽ một phần họ đã đúng, cô đúng là con gái của một vị quý tộc nào đó, nhưng họ lại không biết rằng cô chính là con gái của Vua Vasilion XII, Công chúa Celestine.

"Sao họ không nhận ra cô là Công chúa nhỉ ?"

Cậu nam sinh hỏi một câu hỏi ngơ ngác đang đi bên cạnh không ai khác chính là Vị Anh hùng được triệu hồi, Tenno. Nhưng hiện tại sự kiện cậu được triệu hồi vẫn chưa được tiết lộ cho dân chúng nên bọn họ đều không biết đến cậu. Celestine đang đi bên cạnh cũng phải sôi máu vì câu hỏi cùng với vẻ mặt tỉnh bơ của cậu, cô nói cùng với vẻ mặt thất vọng:

"Nếu mọi người phát hiện ra ta thì việc cải trang còn có ý nghĩa gì nữa ? Với lại bình thường khi ta xuất hiện bên ngoài đều là đang làm nhiệm vụ nên để tiện cho nhiệm vụ ta búi tóc lên thôi. Nên giờ xõa xuống không ai nhận ra ta cũng phải."

Tenno đứng cạnh bên như được khai sáng, tại sao cậu không nghĩ đến việc này nhỉ ? Cậu đành tiếp tục câu chuyện với vẻ cười ngượng:

"Thì ra là thế. Mà tôi thấy cô xõa tóc trông... à..... ừm.... hợp lắm."

Do Tenno từ trước đến giờ vẫn chưa bắt chuyện với những người bạn khác giới nên cậu cũng khá lúng túng và đã lắp ba lắp bắp nói chuyện với cô.

"Được một tên như tên tầm thường và nhát gái như ngươi khen cũng chả khiến ta thấy vui được chút nào."

Celestine thở dài rồi tiếp tục cùng với Tenno dạo bước trên con phố của Apolique. Trong đầu Tenno vẫn còn một câu hỏi khiến cậu tò mò nhưng với khả năng nói chuyện với phái nữ gần như bằng không như cậu thì có lẽ chuyện này là chuyện khó nhất mà cậu từng làm. Nhưng để khai sáng cho câu hỏi đang nằm trong đầu cậu thì cậu đành lấy hết can đảm để hỏi cô:

"Ờm... à... nếu cô đang học tập trong học viện thì tại sao cô lại có thể gia nhập được quân đội Hoàng gia vậy ?"

Sau khi nghe được câu hỏi của Tenno, cô trầm ngâm một lúc rồi trả lời:

"Hừmmm, ta cũng không rõ tại sao nhưng mà ta được nghe từ Vista là từ khi còn nhỏ ta đã bộc lộ được tài năng về chiến đấu nên ta đã được rèn luyện từ hồi nhỏ, sau đó thì ta được nhận vào quân đội Hoàng gia."

"Ồ, thế còn học viện Halion thì sao ?"

"Ta không rành về học viện lắm, do ta chỉ vô sớm hơn ngươi khoảng 3 tháng thôi. Trước khi được nhận vào học viện thì bọn ta học tại các trường học rải khắp Vương quốc, sau đó thì những người đủ 17 tuổi và có định hướng làm việc trong quân đội Hoàng gia thì mới đăng ký vào học viện."

"À...ừm... vậy là cô bằng tuổi tôi rồi."

"Khỏi cần ngươi phải nói ta cũng tự biết. Ta đã phần nào đoán được ngươi cũng tầm tuổi ta từ lần đầu ta gặp một con người tầm thường như vậy rồi."

(Đúng là bà chằn mà .)

Tenno thở dài, không ngờ có ngày cậu ta vướng phải con người rắc rối như thế này. Ở thế giới cũ, cậu không có quá nhiều bạn bè cũng như không phải đối mặt với nhiều loại người trong cuộc sống. Không người thân, không bạn bè và không ai quan tâm là những từ có thể nói về Tenno một cách dễ nhất, không có gì nổi bật, không sở thích và không tài năng. Cậu đã quá quen với cuộc sống bình thường của cậu, cuộc sống không bị ai làm phiền hay không phải vướng vào những rắc rối của người khác. Vậy mà giờ đây có những người lạ mặt cậu chưa từng gặp bao giờ chen chân vào trong cuộc sống của cậu, cuộc sống của một Anh hùng đến từ thế giới song song.

Một lần nũa bầu không khí im lặng lại bao trùm lên hai người, cả hai lặng lẽ đi qua những con phố tấp nập, những ánh nhìn liên tục hướng về hai người bọn họ. Bỗng dưng một cảm giác ớn lạnh truyền tới gáy của Tenno, làm cho cậu run lên trong vô thức.

(Sao mình có cảm giác như mình sắp bị xiên quá nhỉ ?)

Tenno đảo mắt nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng cậu cũng đã tìm ra được nguyên nhân khiến cho cậu có cảm giác đáng sợ ấy.

"Thằng khốn may mắn chết tiệt."

"Đúng là thằng số hưởng."

"Đợi bọn mày tách nhau ra thì bố đây thiến mày."

Những cặp mắt dữ tợn cùng với khuôn mặt như sắp ăn tươi nuốt sống ai đó liên tục đổ về Tenno. Những biểu cảm đố kỵ luôn hiện lên những thanh niên lấp ló từ đám đông hướng về Tenno và Celestine.

(Tha cho tôi đi, không phải như mấy người nghĩ đâu.)

Tenno thở dài và tiếp tục đi cùng với Celestine trên con phố Apolique. Dù có kha khá ánh mắt căm thù xen lẫn đố kỵ hướng về phía bọn họ nhưng cả hai vẫn thản nhiên dạo quanh thủ đô và không có vẻ gì sợ hãi. Vì họ đang được bảo vệ từ bên trong bóng tối, những thành viên của đội Ảnh Binh đã hòa vào đám đông cũng như quan sát họ từ xa để tiện ứng phó khi cần thiết. Đây là lệnh của Đức vua và cả Eugene nên họ phải làm một cách kín đáo và nghiêm túc, không được để lộ sơ hở hay sai sót.

"Ngươi có muốn ăn gì đó trên đường không ?"

Bầu không khí tĩnh lặng của cả hai chấm dứt bằng câu hỏi của Celestine, Tenno ngạc nhiên.

(Tại sao một con người dữ dằn như cô ta lại hỏi mình muốn ăn gì chứ? Hay là cô ta đang có âm mưu gì đó chăng ?)

Tenno nghĩ thầm trong đầu, cố gắng sử dụng hết chất xám của mình để đưa ra câu trả lời hợp lý nhất. Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, cậu đã đi đến lựa chọn cuối cùng và bắt đầu nói:

"Cô định làm gì tôi vậy ?"

Lại thêm một câu trả lời không giúp được gì xuất phát từ cậu, Celestine lộ lên vẻ mặt khó hiểu cùng với vẻ bực tức, bình tĩnh đáp lại:

"Đừng hiểu lầm ý ta. Do ta không muốn sau này mang tai tiếng là đối xử tồi tệ với Anh hùng thôi nên mới tốt với ngươi hơn một chút thôi, cỡ từ rác rưởi lên côn trùng chẳng hạn."

(Hai cái đấy khác nhau hả ? Thôi thì cô ta cũng muốn mời mình nên đành chịu vậy.)

"Dù gì tôi cũng mới tới đây lần đầu nên trăm sự nhờ cô vậy."

Do vừa mới đến đây không lâu nên Tenno vẫn còn đang mù tịt về thế giới này, thế nên đùn đẩy sang cho Celestine có thể là phương án tốt nhất cậu có thể nghĩ ra ngay bây giờ.

"Được thôi, nếu như ngươi muốn vậy. Ta biết một quán ăn khá ngon gần đây, đến thử xem sao."

Vậy là kế hoạch của Tenno đã thành công, bây giờ việc cậu cần làm chỉ là đi theo sau Celestine đến quán ăn mà thôi.

Sau khi đi qua được vài con đường, cả hai người họ đã đến được quán ăn Celestine đề xuất. Quán trông khá to, được xây bằng gỗ tạo nên cảm giác ấm cúng, phong cách khá đơn giản nhưng vẫn thể hiện được sự sang trọng của quán. Họ đẩy cánh cửa và tiến vào bên trong, những nội thất được trang trí nhẹ nhàng nhưng đầy tính thẩm mỹ, tạo nên bầu không khí nhẹ nhàng, thư giãn bên trong quán. Những thực khách ngồi xung quanh cũng tận hưởng khoảng khắc yên bình này, chỉ có tiếng gọi thêm món, tiếng bước chân nhanh nhẹn của những nhân viên và những tiếng va đập của những dụng cụ làm bếp của bếp trưởng.

Quán khá đông người nhưng hai bọn họ vẫn có thể tìm thấy được một bàn trống, họ liền ngồi vào và bắt đầu gọi món. Một lúc sau, người phục vụ đem lên hai phần ăn đơn giản kèm theo hai đĩa salad. Đôi mắt của Tenno bỗng sáng rực lên ngay khi vừa nhìn thấy thức ăn. Do từ khi bị triệu hồi tới đây, cậu đã sử dụng quá nhiền năng lượng cho việc suy nghĩ về những thứ đang xảy ra xung quanh cậu, chính điều đó đã đốt hết năng lượng và bây giờ cậu đang cần tiếp thêm năng lượng nhanh nhất có thể.

Một phần cơm nóng hổi, tỏa khói nghi ngút, có thể thấy được từng hạt cơm đều được nấu kĩ càng, một phần thịt bò để ăn kèm cũng không kém phần đẹp mắt: phần thịt để lộ ra một chút màu đỏ hồng của tái vừa, từng miếng thịt được cắt rất vừa miệng và ngon miệng, ở bên trên được rưới thêm một thứ nước sốt đặc sánh màu nâu, phảng phất mùi thơm khiến ngay cả những thực khách khó tính cũng phải nuốt nước bọt. Một đĩa salad với đủ thứ loại rau kỳ lạ cậu chưa thấy bao giờ nhưng trông cũng rất hấp dẫn. Lựa chọn của Tenno đã là một lựa chọn không tồi khi cậu đã để cho Celestine chọn quán ăn.

"Ựcc...."

Tenno nuốt nước bọt, bỏ miếng thịt vào miệng. Miếng thịt mọng nước gần như tan trong miệng cậu, cùng với nước sốt được rưới lên khiến cho độ ngon của thịt ấy tăng gấp vài lần. Phần salad và phần cơm cũng rất ngon miệng, lần đầu tiên cậu cảm nhận được thứ tốt đẹp tại thế giới này. Sau một lúc, những đĩa thức ăn trên bàn hai người chỉ còn lại là những đĩa trống trải, trắng tinh như chưa từng được dùng để đựng thức ăn. Sau khi dùng xong bữa, cậu chợt nhớ ra một thứ khá quan trọng cho tình huống hiện tại.

(Thế giới này dùng tiền gì nhỉ ? Hình như nãy mình có thấy Celestine đưa cho anh ta vài đồng xu, chắc là không có tiền giấy đâu nhỉ ?)

"Ở đây xài loại tiền gì vậy ?"

"Bọn ta sử dụng hệ thống tiền tệ là những đồng Lapace, những quốc gia thuộc Liên minh Lapatorio đều sử dụng cùng một loại tiền tiện cho việc trao đổi hàng hóa. Đồng Lapace được chia làm 4 cấp bậc: Iron Lapace, Silver Lapace, Gold Lapace và Platinum Lapace. Do tất cả đều dùng chung cùng một loại tiền nên có thể gọi ngắn gọn là đồng Iron, Silver, Gold và Platinum. 10 đồng Iron có giá trị tương đương với 1 đồng Silver và cứ như thế tăng dần, 10 đồng Gold tương đương 1 đồng Platinum. Ngoài ra còn có một đồng tiền có giá trị cao hơn nhưng chỉ được sử dụng trong nội bộ của Vương quốc Halion, đó là đồng Halion, giá trị của nó tương đương với 10 đồng Platinum. Đồng Halion chỉ được sử dụng rộng rãi trong giới quý tộc và Hoàng gia của Halion và chỉ có giá trị bên trong vương quốc."

"Ồ."

Tenno một lần nữa lại được khai sáng bởi những thứ mới mẻ, thế nhưng điều này đồng nghĩa là cậu đang không có đồng nào trong người, cậu thất vọng nhìn vào túi.

(Sắp phải đi cày để kiếm tiền rồi à.)

Thấy được vẻ thất vọng của Tenno, Celestine mỉm cười:

"Không cần phải lo lắng vậy đâu, do ngươi là Anh hùng nên chắc sẽ có trợ cấp từ cha ta thôi, còn nếu ngươi muốn tự thân kiếm tiền thì đăng ký làm mạo hiểm giả cũng là một lựa chọn không tồi, học viện cho phép những học viên hoạt động dưới thân phận mạo hiểm giả bên ngoài giờ học hoặc vào cuối tuần. Do ta phải hoạt động bên quân đội Hoàng gia nhưng ta cũng là một mạo hiểm giả kỳ cựu đấy."

Celestine lên mặt, khoe lên thành tích đáng mơ ước của các học viên trong học viện cho Tenno. Nhưng cái cô nhận được chỉ là cái gật đầu đầy lạnh nhạt của cậu, khác xa so với kỳ vọng của cô.

"Đi về nào tên kia."

Celestine tức tối đứng dậy, nói một giọng hách dịch với Tenno rồi đi ra cửa, cả hai đều rời khỏi quán và trở lại đường phố của Apolique. Bầu trời của thành phố Apolique bây giờ đã bị bao trùm bởi bóng tối, hoàng hôn cũng đã kết thúc, những tia nắng yếu ớt cuối cùng dần biến mất, được thay thế bởi ánh sáng phát ra từ những cột đèn đường được yểm phép hệ Quang. Tuy màn đêm đã phủ xuống Apolique nhưng dòng người cũng không ít hơn so với lúc buổi xế chiều. Những ánh đèn đường san sát nhau soi rọi những con phố của Apolique rực rỡ lên giữa bóng đêm tĩnh lặng. Hai người lại tiếp tục bước đi trong im lặng, hướng về lâu đài tại trung tâm, Lâu đài Halion.

Khi họ vừa đến được tường thành của Cung điện, họ đã bắt gặp Eugene đang đứng chờ họ ngay tại cổng thành. Cả hai dừng lại trước cổng, Eugene cúi đầu hỏi thăm:

"Thưa Công chúa điện hạ, chuyến dạo quanh Apolique như thế nào ạ ?"

"Đi với tên này chả vui tí nào cả, làm phí thời gian quý báu của ta."

Eugene nhìn sang Tenno, nhìn thấy được vẻ bất lực hiện lên trên khuôn mặt của cậu, Eugene đành cười trừ và nói tiếp:

"Vậy thì tôi xin phép không làm phiền quãng thời gian quý báu của người nữa."

Eugene cúi đầu một lần nữa, cử binh lính hộ tống Công chúa về Khu Hoàng gia. Sau khi Công chúa đi khỏi tường thành, Eugene quay sang nói với Tenno:

"Giờ để tôi dẫn cậu đến nơi cậu sẽ ở một thời gian trước khi Sirius chuẩn bị xong phòng cho cậu."

Tenno cũng đồng ý rồi theo Eugene trở về lâu đài. Họ đi ngang qua thành phố thu nhỏ bên trong bức tường, khác với Apolique, khung cảnh nơi đây khá im ắng, dòng người cũng ít hơn hẳn so với bên ngoài. Những nhà hàng, quán rượu vẫn còn đang mở cửa nhưng lượng khách cũng không nhiều, những ánh đèn đường vẫn soi rọi con đường dẫn đến Lâu đài Halion.

Trong lúc đi trên con đường, Eugene quay sang hỏi trêu Tenno:

"Đi khám phá Apolique cùng với Công chúa vui không, Anh hùng ?"

(Lão này chắc muốn trêu mình đây mà.)

Tenno thầm nghĩ trong đầu, ban nãy Eugene đã thấy được vẻ thất vọng trên khuôn mặt của cậu nên ông cũng đã hình dung được những gì đã xảy ra trong lúc đó.

(Giờ phải tìm cách để chuyển chủ đề nhanh thôi.)

"Bỏ qua chuyện đó đi, tôi cũng khám phá được nhiều thứ mới nhưng vui hay không thì tôi cũng không rõ. Mà này, nơi tôi sắp ở tạm là ở đâu vậy ?"

Một câu hỏi đánh lạc hướng khá dễ đoán đã làm cho Eugene phải bật cười, sau một lúc lấy lại được bình tĩnh, ông nói tiếp:

"Cậu khá may mắn đấy cậu biết không ? Do dù gì cậu cũng là Anh hùng nên Bệ hạ đã đặc cách cho cậu ở tại Khu Hoàng gia đấy. Không mấy ai được hưởng như cậu đâu, Tenno."

"Ồ, Khu Hoàng gia nghe có vẻ cao cấp lắm nhỉ ?"

Tenno ngạc nhiên, do cậu chỉ mới được triệu hồi chưa đầy một ngày, dù cậu đã đến Khu Hoàng gia vào sáng nay để gặp mặt Đức Vua và Công chúa nhưng cậu chỉ mới được chiêm ngưỡng được căn phòng làm việc của Đức vua, nên cậu vẫn còn khá mù mịt về cấu trúc của lâu đài.

Eugene trầm ngâm một hồi lâu, ông đang cố suy nghĩ cách trả lời ngắn gọn nhưng vẫn đủ để Tenno hiểu được, sau một lúc, ông nói:

"Nói một cách dễ hiểu thì Khu Hoàng gia là khu chỉ dành cho những người thuộc dòng dõi Hoàng tộc sinh sống, đến cả Tam Trụ bọn tôi cũng không có cơ hội để được ở đó đâu."

"Ra là vậy."

Hai người lại tiếp tục hướng về phía lâu đài, bỗng sự chú ý của Tenno hướng về một nơi khác. Một toà thành tuy to không bằng lâu đài Halion nhưng cũng vượt trội hơn cả những công trình xung quanh. Một công trình tráng lệ với nhiều dãy phòng đang lấp ló ánh đèn. Cảm thấy bầu không khí yên tĩnh này hơi khó xử, Eugene định quay qua bắt chuyện với Tenno thì đã thấy cậu bị hấp dẫn bởi tòa nhà đó.

"Nơi đó là nơi cậu sẽ học đó, Học viện Pháp thuật và Chiến đấu Hoàng gia Halion hay còn gọi ngắn gọn là Học viện Halion."

Những tiếng trầm trồ không ngớt phát ra từ Tenno, mắt cậu luôn nhìn về phía học viện cho đến khi cả hai đứng trước cổng sau của cung điện. Nếu đi trực tiếp từ Cổng chính của cung điện thì sẽ phải đi qua Đại Sảnh và Khu Hành chính nên khá là bất tiện, chính vì thế sẽ có một cánh cổng phụ dẫn thẳng đến Khu Hoàng gia mà không cần phải đi qua Khu Hành chính nhằm tiết kiệm thời gian cho Đức vua khi Người trở về cung điện sau khi hoàn thành những công việc quan trọng. Do độ quan trọng của cánh cổng nên cũng có khá nhiều binh sĩ canh gác tại nơi đây. Tất nhiên là điều đó không thành vấn đề gì khi người đang đi cạnh Tenno lại là một trong những người có sức ảnh hưởng lớn nhất vương quốc: Tam Trụ Eugene. Cả hai đều đi thẳng vào Khu Hoàng gia mà không cần thông qua kiểm tra của binh lính.

Cả hai người đi dọc trên dãy hành lang của Khu Hoàng gia, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Qua khung cửa sổ, bầu trời đêm êm ắng bao trùm lên lâu đài, những vì sao tỏa sáng giữa một màu đen kịt của bầu trời, tạo nên những điểm sáng le lói nhỏ bé. Không khí xung quang hành lang cũng yên tĩnh không kém, không một bóng người, chỉ có Tenno và Eugene đang rảo bước trên con đường được trải thảm cùng với những vật trang trí tinh tế dọc hai bên.

Eugene bỗng dừng lại trước một căn phòng, khiến cho Tenno bất giác phải dừng theo, ông cắm chiếc chìa khóa vào ổ rồi đẩy cánh cửa ra, làm cho tiếng cót két vang vọng khắp dãy hành lang. Những chùm đèn được yểm phép để tự động bật lên khi cửa mở và tắt sau khi người bên trong yêu cầu. Một căn phòng khá to hiện lên trước mắt Tenno, so với những căn phòng cùng thuộc Khu Hoàng gia thì đây chỉ là một căn phòng thuộc dạng trung bình nhỏ, nhưng đối với một người dành hầu hết cuộc đời của mình trong một căn phòng trọ khá nhỏ như Tenno thì đây chẳng khác gì một nơi ở 5 sao sang trọng.

Căn phòng được thiết kế tỉ mỉ với đầy đủ các phòng, trên tường đầy đủ các loại hoa văn được trang trí tinh tế cùng với vài bức tranh được treo lên. Sàn nhà được trải thảm tạo cảm giác thoải mái như đang nâng niu đôi bàn chân, chính giữa căn phòng là một chiếc giường rộng rãi vừa đủ cho khoảng 4-5 người, một bàn làm việc ngăn nắp cùng với một kệ sách được đặt bên cạnh, trong phòng đặt thêm một vài bình hoa trang trí tỏa ra hương thơm giúp thư giãn và giúp cho mọi người tận hưởng giấc ngủ yên bình. Đôi mắt của Tenno lại sáng rực lên như lúc cậu bị thu hút bởi vẻ hoành tráng của Học viện Halion, như đôi mắt của những đứa trẻ khi nhận được quà.

Những tiếng trầm trồ thán phúc tuôn ra không ngớt đến từ Tenno, Eugene nhìn sang thấy có vẻ cũng hài lòng nên cũng yên tâm được phần nào.

"Thôi tôi cũng không làm phiền cậu thêm nữa, ráng tận hưởng đêm đầu tiên tại Vương quốc Halion thật tốt nhé, Anh hùng."

Eugene chào tạm biệt Tenno rồi rời khỏi Khu Hoàng gia, hướng về nơi ở của ông, Tháp Mưu lược. Tenno cũng vào phòng, nhảy lên trong vui sướng vì lần đầu tiên được ở nơi sang trọng như thế này. Cậu nhảy tót lên giường rồi lăn lộn vài vòng, sau đó lại vắt tay lên tráng ra vẻ nghĩ ngợi.

(Cuộc sống nơi đây cũng không tệ nhỉ? Dù còn hơi lưu luyến thế giới cũ do cũng ở đấy 17 năm rồi, nhưng biết đâu cuộc sống nơi đây lại thú vị hơn chăng ?)

"Cuộc sống của Anh hùng à...."

Những suy nghĩ hiện lên trong đầu Tenno, khiến cậu nói thầm cho chính mình trong vô thức. Ở thế giới cũ, cậu chẳng là gì cả: không tài năng, không bạn bè, không đặc biệt. Ngay cả điểm tựa duy nhất của cậu, gia đình của cậu cũng đã bỏ cậu lại một mình trên cái thế giới cô độc và lạnh lẽo này vào 5 năm trước. 5 năm trước, một vụ tai nạn đã cướp đi những người thân duy nhất của Tenno khỏi cậu, nhờ vào số tiền tiết kiệm được của cậu cũng như từ cha mẹ của cậu nên cậu đã thuê một căn phòng trọ để sinh sống qua ngày. Mỗi ngày trôi qua đối với Tenno đều có chung một màu sắc, màu xám xịt. Buồn chán và tẻ nhạt dường như là điều bình thường đối với Tenno, hằng ngày lê những bước chân nặng nề trên con đường đến trường. Vốn đã trầm tính và ít nói từ nhỏ, nên cậu khó có thể làm quen được nhiều bạn bè, đặc biệt là bạn khác giới, cậu cũng đã từng có những người bạn nhưng rồi cũng tách nhau để theo đuổi những con đường riêng. Một cuộc sống học đường tẻ nhạt đến phát sợ, cảm giác lạc lõng giữa những người bạn cùng lớp là thứ cậu đã trải qua từ nhỏ, một cá thể lạc loài giữa những người đồng trang lứa, không ai để tâm tới cậu cũng như sự hiện diện của cậu. Ngay cả khi bây giờ Tenno đã được triệu hồi sang thế giới nhưng chắc cũng không mấy ai để tâm tới sự vắng mặt của cậu.

Vụ tai nạn năm đó đã cướp đi thứ cuối cùng tạo nên sự khác biệt của cậu, nụ cười. Nụ cười của cậu dần biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt bình thường, không quan tâm đến những việc xung quanh. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ luôn là thứ cuốn hút cậu hơn cả những thứ được viết trên bảng đen. Những đám mây cùng với nền trời xanh thẳm, sự tự do, không bị ràng buộc bởi những định kiến và cũng như mong muốn được mở lòng là những thứ luôn hiện hữu sâu thẳm bên trong Tenno. Ngoài những tiết học không có gì đặc biệt đối với cậu nhưng vẫn có một môn học luôn khiến cậu phải chăm chú lắng nghe, sinh học. Giống như bao người khác khi phải chứng kiến những sinh mạng dần rời khỏi thế giới này, Tenno vẫn luôn ấp ủ hi vọng có thể cứu được nhiều người nhất có thể, để không ai phải trải qua cuộc sống đáng thất vọng của cậu. Những cơ quan, hệ thống bên trong cơ thể, các cơ chế sinh học cậu đều chăm chú ghi nhớ và ghi chép chúng lại cẩn thận, có thể nói thứ duy nhất khiến cậu vẫn còn lưu luyến với thế giới cũ đó chính là sinh học.

Sự sống luôn là một thứ tưởng chừng đơn giản nhưng lại cực kỳ phức tạp khi ta càng chú tâm vào nó. Những hành động, cảm xúc hay những suy nghĩ tại sao có thể đa dạng đến vậy, tất cả đều bắt nguồn từ các liên kết hóa học nhưng điều gì đã khiến chúng từ những liên kết vô vị ấy lại có thể trở thành những biểu cảm bộc lộ lên cảm xúc của con người ? Liệu tìm hiểu những thứ ấy có thể giúp Tenno có thể kiếm thêm được nhiều người bạn mới ? Liệu cậu có đang trên con đường đúng đắn vương tới vạch đích là có thể hòa nhập với mọi người hay rồi lại lạc lối như chính cậu hiện tại ?

Quay trở về thực tại, lúc này Tenno đang vắt tay lên tráng hoài niệm về quá khứ của mình cũng như suy nghĩ về cậu hiện tại. Đột nhiên được triệu hồi đến một thế giới với một trọng trách lớn lao trên vai, danh xưng Anh hùng để có thể giúp toàn cõi Lapatorio qua được những khó khăn, những ma pháp cùng nhiều thứ kỳ lạ khác là những thông tin mà Tenno đã phải tiếp nhận trong hôm nay. Có quá nhiều thứ mới mẻ đối với cậu xuất hiện trong ngày hôm nay.

(Có phải đây là một cơ hội khác cho mình để làm lại từ đầu ? Liệu mình có thể thành công giải quyết được đống khó khăn này ?)

Một lần nữa những dòng suy nghĩ lại xuất hiện, tuy cậu có thể làm lại từ đầu nhưng tính trầm tính và ít giao tiếp đã theo Tenno suốt 17 năm nên không thể nào thay đổi được một cách dễ dàng. Chưa kể Tenno cũng không có kiến thức về chiến đấu và phép thuật tại thế giới này, nên chức hiệu Anh hùng là một áp lực rất lớn đối với cậu. Những suy nghĩ cứ vẩn vơ trong đầu Tenno, mí mắt nặng trĩu của cậu dần cúp xuống, ngày đầu tiên đến với thế giới này của cậu quả thật là một trải nghiệm khó quên. Cậu chìm sâu vào trong giấc ngủ sau một ngày đầy những thứ mới mẻ, bỏ lại hết những suy nghĩ lại phía sau.

(Như thế này cũng tốt mà nhỉ .....)

Cậu nói thầm, rồi sau đó trở lại giấc ngủ một mạch đến sáng mai.